Chương 81

Khi Thẩm Nguyệt Lâm đi đến, rất nhiều giới tuyến đã được kéo căng tại hiện trường, đúng như dự đoán của anh, một số lượng lớn quả bom được đặt phía sau cánh cửa của toàn bộ kho lạnh, dây dẫn nổ của bộ đánh lửa được kéo bằng dây câu mỏng trong suốt dẫn đến lan can phía sau cửa.
Nếu xông vào một cách tùy tiện, chắc chắn sẽ bị thương vong nặng nề. Bởi vì hiện trường rất nguy hiểm nên ngoại trừ cảnh sát đặc nhiệm và chuyên gia xử lý bom, tất cả người bình thường đều không được phép vượt qua giới tuyến.
Khi Vệ Bá nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lâm, anh lập tức đi tới báo cáo tình hình với anh: “Người bên trong đã nhìn thấy tiểu thư Thời Anh và đang tiến hành hoạt động xử lý bom.”
Thẩm Nguyệt Lâm liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, mím chặt đôi môi mỏng, chỉ phát ra một tiếng “ừm” buồn buồn.
Vệ Bá biết anh tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng kỳ thực trong lòng so với bất kỳ kẻ nào còn muốn khẩn trương lo lắng hơn cả, bằng không sẽ không một mực luôn nhìn thời gian.
Vệ Bá muốn an ủi anh bằng điều gì đó, nhưng lại cảm thấy có nói gì vào lúc này cũng là thừa thãi, dù sao hết thảy mọi thứ cũng đều còn kịp, thật may mắn.
Mười phút sau, bọn họ mới thấy lực lượng cứu hộ bế Thời Anh ra ngoài, vài người nhanh chóng theo cô vào xe cứu thương.
Tim Thẩm Nguyệt Lâm vốn nên treo ở dưới, nhưng khi nhìn thấy Thời Anh một thân vết thương, anh không có cách nào bình tĩnh.
Anh nắm lấy một tay của Thời Anh, hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Trên cơ thể có rất nhiều vết trầy da và va chạm, trong đó vết thương ở cổ là nghiêm trọng nhất, nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng.” Bác sĩ đeo mặt nạ dưỡng khí cho Thời Anh, vừa truyền dịch vừa trả lời.
Thẩm Nguyệt Lâm nhìn chằm chằm vết tím đỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, hồi lâu không nói gì.
Sáng sớm, Thời Anh tỉnh dậy từ trên giường bệnh, cảm thấy đầu óc choáng váng, mí mắt cô nặng trĩu, ánh mắt mơ hồ, cảm thấy khát nước đến cực điểm.
“Nước…” Tiếng động nhỏ nhẹ của cô gái đã đánh thức Thẩm Nguyệt Lâm, đôi môi nhợt nhạt của cô hơi khép lại, do dây thanh quản bị tổn thương nên chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc.
Trong mắt Thẩm Nguyệt Lâm tràn ngập niềm vui sướng khó kìm được, anh nhanh chóng bưng một cốc nước ấm tới, bế Thời Anh lên, từ từ đút cho cô.
Thời Anh uống từng ngụm nhỏ nước trong cốc, động tác nuốt khiến cổ họng cô đau rát, cảm giác khó chịu đột ngột khiến khí quản cô nghẹn ngào, “khục……Khụ khụ….” một giây sau cô liền ho lên.
Thẩm Nguyệt Lâm vuốt lưng cô một lúc lâu, mới khiến cô dần dần bình tĩnh lại. Cơn ho này cũng khiến ý thức của cô trở lại rõ ràng, sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, cô lập tức cảm thấy trăm mối ngổn ngang (*), hai tròng mắt hình thành một tầng sương mù.
(*) 百感交集 (bǎigǎnjiāojí) Bách cảm giao tập: Cảm xúc lẫn lộn.
Cô tưởng rằng đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa…
Đôi mắt Thẩm Nguyệt Lâm cũng hơi đỏ lên, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, có anh ở đây.”
Chóp mũi truyền đến một mùi hương quen thuộc, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, Thời Anh vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp ấy, cảm giác lúc này yên tâm hơn bao giờ hết.
Hai tay cô vô thức vòng qua eo người đàn ông, ôm anh thật chặt.
Còn có thể sống, thật tốt
Dường như cả thế kỷ đã trôi qua trước khi hai người chậm rãi tách nhau ra.
“Anh xin lỗi…” Thẩm Nguyệt Lâm lau nước mắt trên má cô, nhẹ giọng nói.
Nếu không phải anh kiêu ngạo, cho rằng với địa vị của mình, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát, thì cô sẽ không phải chịu kiếp nạn như vậy.
Nếu như không phải 6 năm trước anh gieo rắc nguyên nhân, thì 6 năm sau cũng sẽ không liên lụy đến cô.
Thời Anh khẽ lắc đầu, cô không thể trách anh chút nào, kỳ thực trong nội tâm cô cũng có lỗi, cô biết lai lịch của Lyon không rõ, nhưng cô vẫn hợp tác với hắn, nói chính xác là tự mình chuốc lấy cực khổ. Nếu không phải để ý kỹ, e rằng cô đã liên lụy đến cả nhà họ Thẩm.
“Đau không?” Thẩm Nguyệt Lâm nhẹ nhàng sờ lên miếng băng trên cổ cô, đầu ngón tay khẽ run lên.
Cô vì anh mà chịu đựng những vết thương này, anh biết rất rõ, nếu như Thời Anh thực sự không quan tâm đến anh, lúc đó lớn khái cô có thể đưa nội dung trong chiếc USB cho Lương Đống, trên thực tế nếu cô đem nó cho Lương Đống, tuy rằng nó cũng không có tác dụng gì nhưng hắn sẽ không để cho cô rơi vào hiểm cảnh.
Bởi vì anh đã cấy vào dữ liệu trong đó một loại virus, Lương Đống vừa mở ra, liền sẽ rơi vào bẫy.
Rõ ràng cô có thể tự bảo vệ mình, nhưng cô lại sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình vì anh, so với sự tàn nhẫn trên cầu vượt trước đây, trái tim cô thực sự thành thật hơn nhiều so với miệng…
“Không đau…”
“Ở lại bên cạnh anh, không đi có được không?” Thẩm Nguyệt Lâm vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt đen sâu thẳm long lanh nước, gần như cầu xin hỏi.
Anh hỏi một câu hèn mọn đến mức ngay cả Thời Anh cũng không biết trả lời thế nào, cô vừa mới tìm được đường sống từ cơn hoạn nạn, căn bản không có nghĩ tới chuyện rời đi.
Thật kỳ lạ, trước kia cô hận anh, buồn bực anh, nhưng sau cơn hoạn nạn này, mối quan hệ yêu-hận mà cô từng có đã dần dần trở nên mờ nhạt, thậm chí đã không còn quan trọng.
Cho dù anh không tính là người lương thiện, nhưng từ nhỏ đến lớn, anh là người duy nhất có thể liều mạng vì sự an toàn của cô.
Vô luận là thân phận gì, cô không thể không thừa nhận, đời này, cô sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông nào khác có thể đối xử tốt với cô như vậy.
“Được.” Cô cúi đầu đáp lại nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu, Thời Anh nhớ lại nhịp đập của trái tim mình trong tuyết hôm đó, bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của nó.
Chỉ khi con người đã trải qua sinh tử mới có thể ngộ ra được nhiều điều. Cái gì đúng cái gì sai, phải hay không phải đều là chuyện quá khứ, hiện tại mới là quan trọng nhất.
Anh đã yêu cô hơn mười mấy năm, đã đi được 99 bước, bây giờ cô thậm chí không cần chủ động đến gần, chỉ cần đưa tay cho anh khi anh bước bước cuối cùng là đủ, cái này làm sao có thể không được coi là một loại hạnh phúc?
Thẩm Nguyệt Lâm có chút không thể tin được vào tai mình, cô đây là, cuối cùng cũng đã chấp nhận anh sao?
Không phải là một cái cớ, cũng không phải thân bất do kỷ (*), lần này, rõ ràng là thật sự cam tâm tình nguyện…
(*) 身不由己 (shēnbùyóujǐ) Thân bất do kỷ: Chỉ người mất hết khả năng tự chủ, hoàn toàn do người khác chi phối hoặc chịu sự khống chế của hoàn cảnh chung quanh.
Trong lòng người đàn ông khẽ rung động, anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của cô gái.
Thời Anh sửng sốt một lát, cuối cùng cũng không còn ngơ ngác nữa, chủ động vòng tay ôm lấy anh, đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.
Không biết nước mắt ai đã rơi xuống môi, vị mặn chát chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh rực rỡ xé nát bầu trời, đêm dài tựa như chờ đợi bình minh.
______HOÀN______
P/s
如果爱情有一百步
只要你肯走一步
我就愿意为了你走剩下的九十九步
但如果你连一步也不愿意走
那即使我已经走了九十九步
剩下那一步我也宁可放弃你
无论多么爱你
我也要为自己留下一点尊严
Nếu tình yêu có trăm bước
Chỉ cần em sẵn sàng bước một bước
Anh sẵn lòng thực hiện chín mươi chín bước còn lại vì em
Nhưng nếu em không sẵn lòng thực hiện dù chỉ một bước
Dù tôi đã đi được chín mươi chín bước
Tôi thà từ bỏ em ở bước còn lại
Cho dù tôi có yêu em bao nhiêu đi chăng nữa
Tôi cũng muốn để lại chút tự trọng cho mình
(Ad thấy hay nên dịch thôi, dịch thô, không nhịp điệu gì đâu, bạn nào có khiếu làm thơ đọc chắc ức chế lắm, hihi, thông cảm nha 🥰)

Bình luận

Để lại bình luận