Chương 83

Sáu giờ tối, Thời Anh và Thẩm Nguyệt Lâm mới tới lão trạch, không sớm cũng không muộn, vừa lúc ăn cơm tối.
Tại bàn ăn, ông Thẩm vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nghe nói A Lâm đã chuyển hộ khẩu cho cô rồi phải không?”
Tất nhiên câu hỏi này là vì Thời Anh mà đặt ra, việc cô không phải là con ruột của Thẩm Nguyệt Lâm đã không còn là bí mật ở Thâm gia, kể từ khi cô nhận người trở về Diệp gia, Thẩm Nguyệt Lâm đã kể hết mọi chuyện về thân thế của cô, chỉ là chuyện hai người ở bên nhau vẫn chưa nói mà thôi.
Mọi chuyện dù sao cũng phải trải qua cả một quá trình, Thẩm Thừa An không phải Chu Tống Ngọc, hắn đã già rồi, sức khỏe cũng không còn tốt, Thẩm Nguyệt Lâm không dám kích động hắn.
“Vâng ạ.” Thời Anh đáp.
“Thật ra cô không chuyển cũng không sao, dù có cùng huyết thống hay không, cô đều là con cháu Thẩm gia, chúng ta sẽ không chỉ vì thân thế của cô mà đối xử tệ bạc.” Thẩm Thừa An mặc dù không có nhiều tình cảm sâu sắc với cô cháu gái này, nhưng dù sao cô cũng ở trong Thẩm gia nhiều năm như vậy, tuy không cùng huyết thống nhưng cũng đã quen với sự hiện diện của cô.
Hơn nữa, cũng không phải Thẩm gia không có khả năng chu cấp cho cô, hắn không hiểu tại sao Thẩm Nguyệt Lâm lại coi trọng cô con gái này đến vậy, lần này cũng không biết vì cái gì lại nóng lòng không kịp chờ đợi muốn đẩy cô ra ngoài.
“Anh Anh rất hiểu chuyện, chuyển hộ khẩu cũng là vì cha mình.” Chu Tống Ngọc xen vào, nói đầy ẩn ý.
Chẳng lẽ bà còn không biết Thẩm Nguyệt Lâm cho Thời Anh dời hộ khẩu là vì cái gì sao? Hắn chính là muốn xóa bỏ thân phận cha con càng sớm càng tốt, để sau này có thể quang minh chính lớn cùng cô ở chung một chỗ.
Bà không nói rõ ràng, rơi vào trong tai người khác, họ cũng chỉ có thể nghĩ rằng Thẩm Nguyệt Lâm muốn kết hôn, cho nên mới nhanh chóng phân chia giới hạn với Thời Anh.
Thẩm Thừa An gật đầu, nói với Thẩm Nguyệt Lâm: “Cái kia ngược lại là, con a, sau này nếu có kết hôn sinh con, nhớ kỹ không được lạnh nhạt với Anh Anh.”
Nhắc đến chuyện Thẩm Nguyệt Lâm kết hôn, tâm tình Thẩm Thừa An cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Hiện tại tin tức Thời Anh nhận tổ quy tông, cùng Thẩm Nguyệt Lâm không có quan hệ huyết thống đã truyền ra bên ngoài, điều này có nghĩa là sau này Thẩm Nguyệt Lâm sẽ dễ dàng nói chuyện hôn nhân hơn.
“Cha yên tâm, Anh Anh là người của con, cả đời này con tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy.” Thẩm Nguyệt Lâm liếc nhìn Chu Tống Ngọc, nhẹ nhàng trả lời.
Tuy lời nói của anh thật kỳ quái, nhưng nghe vào tai lại không nhận ra có chỗ nào không đúng, chỉ có Thời Anh và Chu Tống Ngọc mới biết anh có ý tứ gì.
Chu Tống Ngọc không nói gì khiến Thẩm Nguyệt Lâm cảm thấy không vui, chỉ là bà không dấu vết liếc nhìn chiếc bụng của Thời Anh, nói về đứa trẻ, việc Thời Anh mang thai và sảy thai đều là bí mật, nếu không phải khoảng thời gian trước bà thăm dò được ở Cẩm Nguyên một số chuyện, e rằng bà từ đó đến nay vẫn còn chưa biết cháu trai của mình đã không còn nữa.
Tâm tình của bà thật phức tạp, không biết là nên nhẹ nhõm hay là đáng tiếc.
Rốt cuộc Thẩm Nguyệt Lâm đã không kết hôn sinh con nhiều năm như vậy, thật vất vả lắm mới tìm được một người phụ nữ, nhưng kết quả lại là một người không thể mang ra công khai, phải lừa gạt việc mang thai của mình với mọi người, cuối cùng còn làm sảy mất.
Sảy mất thì đã đành, nó vốn dĩ là nghiệt duyên, thế nhưng điều quan trọng nhất là, bà dường như phát hiện ra rằng, sau khi đứa trẻ không còn nữa, mối quan hệ giữa Thời Anh và Thẩm Nguyệt Lâm còn trở nên thân thiết hơn trước, tựa như keo sơn không thể tách rời, đem chuyện tốt càng ngày càng gần, cái này rốt cuộc là đạo lý gì chứ?
Chu Tống Ngọc thở dài, cũng không biết hai người bọn họ đến cùng là muốn chơi đùa thứ gì.
Sau bữa tối, Thẩm Nguyệt Lâm bị Thẩm Thừa An gọi vào thư phòng, mấy đứa nhỏ Thẩm gia quyết định đốt pháo hoa trong sân, Thẩm Vận không yên lòng, nhờ Thời Anh hỗ trợ trông coi bọn chúng một chút.
Thân là tiểu bối lớn nhất trong Thẩm gia, Thời Anh đương nhiên không thể từ chối, nhưng cũng chẳng biết vì lý do gì, Thẩm Tử Thần, người trước đây luôn sống cô độc, đêm nay cũng đi theo cùng nhau đến sân, cùng Thời Anh ở chung một chỗ trông nom hai thằng nhóc của Thẩm Vận.
Thời Anh luôn giữ khoảng cách với em họ của mình, người kém cô hai tuổi, Thời Anh từ trước đến nay vẫn luôn kính sợ tránh xa hắn, Thẩm Tử Thần tính cách hào hoa, ỷ vào thân phận nhị thế tổ gia đình giàu có, bình thường vẫn luôn gây rắc rối ở trường, giống như không có trêu chọc liền sẽ sống không nổi, say rượu, hút thuốc, đánh nhau đều là chuyện thường ngày, chưa kể khi còn nhỏ, hắn còn thường xuyên trêu chọc cô.
Mãi cho đến khi cô cùng Thẩm Nguyệt Lâm rời khỏi Thẩm gia, cô mới từ từ cùng hắn trở nên xa cách. Có lẽ do gen của Thẩm gia quá mức cường lớn, cho nên hắn bây giờ đã cao 1m8, cùng cô đứng chung một chỗ, cũng không nhìn ra hắn nhỏ hơn chút nào.
Người hầu mang đến một đống pháo hoa đủ loại, bao gồm cả loại cầm tay, loại phun hoa và một hộp lớn chứa cây đũa thần.
“Anh, anh, giúp em đốt lên.” Thẩm Dương cùng Thẩm Hi vây quanh bên cạnh Thẩm Tử Thần, chờ đợi không kịp reo lên.
Thẩm Tử Thần cúi người, đem mấy cái pháo hoa đặt trên mặt đất châm ngòi, lập tức những tia lửa tung tóe phun ra như khổng tước xòe đuôi, rực rỡ sắc màu, nhưng mà chỉ đốt mấy cái, hắn đã cảm thấy không còn kiên nhẫn, tiện tay đem bật lửa ném cho người bảo mẫu ở bên cạnh, để cho cô ấy tự phục dịch hai đứa nhóc.
Nhìn thấy Thời Anh đứng cách đó không xa, Thẩm Tử Thần chọn lấy mấy cây đũa thần đang cháy đi tới đưa cho cô, Thời Anh do dự một lát, ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh, xấu hổ không dám từ chối, thuận thế đón lấy
“Cảm ơn.”
“Sau này cô có quay lại Thẩm gia nữa không??” Thật hiếm khi Thẩm Tử Thần chủ động nói chuyện với cô. Giọng nói của hắn đang trong thời kỳ thay đổi giọng nói, so với trước kia trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
“Có thể a.” Thời Anh không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, Thẩm gia và Diệp gia đều là nhà của cô, cô sẽ không vì không được cái này mất đi cái kia. (*)
(*) 不会顾此失彼。 Thành ngữ này thường được dùng để miêu tả một người có khả năng xem xét mọi việc một cách toàn diện, không bỏ qua mặt khác chỉ vì bản thân quan tâm đến một khía cạnh.
Cô nhẹ nhàng vẫy cây đũa thần trong tay, ánh lửa yếu ớt phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, trong mắt cô tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thẩm Tử Thần nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh, có hơi chút thất thần, không biết tại sao, từ khi biết được cô không phải con ruột của Thẩm gia, trong lòng hắn lại nảy sinh một loại cảm giác khác thường, hắn không biết nên diễn tả thế nào về loại cảm giác này, dường như là không muốn, lại cũng giống như may mắn.
Hắn vừa định hỏi chút chuyện, thì điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên. Chàng trai cau mày, lấy điện thoại di động ra, không kiên nhẫn trả lời: “Có chuyện gì vậy?”
“Thần ca~không phải đã nói tối nay cùng em đi sao?” Giọng nói quyến rũ và nũng nịu của nữ sinh từ đầu bên kia truyền đến.
Cho dù không bật loa ngoài, trong đêm khuya trống trải yên tĩnh, Thời Anh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, dù sao hắn cũng không có ý định tránh đi.
“Không rảnh, từ nay về sau con mẹ nó bớt làm phiền tới lão tử.” Nói xong mấy câu, Thẩm Tử Thần bực bội cúp điện thoại.
Lời nói thô tục của hắn khiến Thời Anh hơi hơi nhíu mày, có lẽ vì cô lớn hơn hắn vài tuổi, cho nên cô luôn cảm thấy Thẩm Tử Thần có chút bất lịch sự, chẳng hạn như cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa bao giờ gọi cô một tiếng chị họ.
Thời Anh hỏi: “Bạn gái?”
Thẩm Tử Thần nhướng mày, khinh thường nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, pháo hữu (*) mà thôi.”
(*) 炮友 Pháo hữu: Bạn tình, không có tình cảm.
Thời Anh chỉ nghĩ rằng hắn có chút phản nghịch, ngược lại không nghĩ tới mối quan hệ nam nữ của hắn lại hỗn loạn đến vậy, cô có chút kinh ngạc nói: “Em… mới học cấp ba thôi, bộ dạng nổi loạn thế này có phải hay không có chút không thích hợp?”
Cả hai đều cùng họ Thẩm, vậy tại sao Thẩm Bá Lượng và Thẩm Nguyệt Lâm lại có phương pháp giáo dục hoàn toàn khác nhau… Đối với cô mà nói, đừng nói chỉ là cấp ba, ngay cả lớn học cũng không dám tiếp xúc với người khác phái dù chỉ một chút, loại từ “pháo hữu” này nếu là từ trong miệng của cô nói ra, đoán chừng Thẩm Nguyệt Lâm sẽ lột cô một lớp da.
Thẩm Tử Thần khẽ cười một tiếng, nhìn cô như đang nhìn một món đồ cổ lỗi thời: “Đã là thời lớn nào rồi? Đàn ông quan hệ với phụ nữ không phải là chuyện bình thường sao?”
Thời Anh bị lời nói của hắn nghẹn đến á khẩu không nói nên lời, phải, đến cùng mỗi người đều cầm kịch bản nhân sinh không giống nhau, thiên kim giả so với thái tử thật quả là vẫn có khác biệt.
Thẩm Tử Thần đến gần cô, đang định nói vài câu trêu chọc, liền cảm thấy cổ áo bị một cỗ sức lực to lớn níu lại.
Bên tai truyền đến âm thanh lạnh lùng: “Còn dám lại gần cô ấy như vậy thử xem?”
Một giây tiếp theo, Thẩm Tử Thần bị Thẩm Nguyệt Lâm không chút thương tiếc đẩy sang một bên, hắn loạng choạng suýt mất thăng bằng, ngẩng đầu vừa định tấn công, nhìn thấy là Thẩm Nguyệt Lâm, hắn lập tức thức thời đứng yên: “Chú hai…”
Thẩm Tử Thần bị áp suất thấp tỏa ra từ cơ thể anh làm cho sợ hãi đến lạnh sống lưng, trong gia tộc này, không có tiểu bối nào không sợ Thẩm Nguyệt Lâm.
Hắn còn nhớ rõ hồi nhỏ, hắn chỉ là giật bím tóc của Thời Anh một cái, đã bị Thẩm Nguyệt Lâm xách đến một nơi vắng vẻ, không biết từ nơi nào lấy ra một con dao quân đội Thụy Sĩ, vung vẩy dọc trước mặt hắn, cười như không cười: “Nếu cha ngươi không thể dạy ngươi tốt, không bằng để chú hai thay hắn dạy dỗ ngươi, quy củ là như thế nào?”
Anh siết chặt bàn tay mũm mĩm của Thẩm Tử Thần, đặt lên trên mặt bàn, cảm thán nói: “Chậc, chậc, chậc, đôi bàn tay nhỏ bé này không tệ, ngươi có muốn cùng chú hai chơi một trò chơi không?”
Thẩm Tử Thần không biết anh muốn làm gì, nhìn thấy con dao, hắn theo bản năng sợ hãi lắc đầu.
Tuy nhiên, trước khi hắn kịp phản ứng, Thẩm Nguyệt Lâm đã nhắm ngay bàn tay đang đặt trên bàn của hắn, hung hăng cắm xuống.
“A a a a a , con sai rồi… Chú hai!” Hắn nhất thời bị dọa đến mức thét lên khóc lớn, thậm chí còn không có tiền đồ mà đái ướt cả quần, chỉ khi mở mắt ra, hắn mới nhận ra con dao kia chỉ cắm cách ngón tay của hắn vẻn vẹn vài milimet.
“Được rồi, đùa một chút thôi, chỉ là, nếu lần sau còn tiện tay, ngươi sẽ không còn may mắn như vậy đâu, cháu trai lớn.” Thẩm Nguyệt Lâm rút dao quân đội ra, trở về phong thái của trưởng bối, vân đạm phong khinh (*) nhẹ nhàng vỗ sau gáy hắn, nở nụ cười ôn hòa như gió.
(*) 云淡风轻 Lãnh đạm phong khinh: Mô tả một người có tâm hồn bình tĩnh, có cái nhìn cởi mở về mọi việc và không dễ bị cảm xúc lay chuyển.
Dường như mọi chuyện vừa rồi thực sự chỉ là một trò đùa.
Nhưng không có trưởng bối nào sẽ có thể cùng tiểu bối nói đùa như vậy, cũng không có trưởng bối nào lại khuyên nhủ tiểu bối theo cách này.
Kể từ đó về sau, Thẩm Tử Thần từ tận đáy lòng luôn sợ hãi vị chú hai khó lường này, cũng không bao giờ dám phạm sai lầm trước mặt anh nữa.
Thẩm Nguyệt Lâm sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc lạnh như dao: “Cút!”

Bình luận

Để lại bình luận