Chương 39

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 39

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Sướиɠ quá!” Quân Bạch thoải mái thở hắt ra: “Miệng em sinh ra là để cho tôi thao, a, cả tiểu huyệt của em nữa.”
Đưa đẩy mấy cái, Quân Bạch mới buông tha cho miệng của cô, rồi để cô quay lưng về phía mình quỳ rạp xuống đất. Anh đẩy côn ŧᏂịŧ lớn vào tiểu huyệt ướŧ áŧ của Ngôn Khả Khả từ phía sau.
“Ưm~” Ngôn Khả Khả phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, hai tay chống lên ghế, hai chân quỳ xuống đất, mông vểnh lên cao, côn ŧᏂịŧ lớn ra vào trong tiểu huyệt của cô, cực kỳ giống một con cɧó ©áϊ thiếu thao.
Quân Bạch nở nụ da^ʍ đang, vỗ mông cô, bờ mông trắng nõn ngay lập tức xuất hiện vết đỏ: “Cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ, côn ŧᏂịŧ lớn thao em có sướиɠ không?”
“Ưm~rất sướиɠ…” Ngôn Khả Khả đã học thuộc mấy lời rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ mà Quân Bạch thích nhất: “Côn ŧᏂịŧ lớn tuyệt quá… ưm~thao tôi rất sướиɠ… a~”
Quân Bạch hung hăng cắm vào trong tiểu huyệt: “Tao hóa, Vu Dương có biết em lẳиɠ ɭơ thế này không?!”
Ngôn Khả Khả lắc đầu: “Ừm~đừng nhắc đến anh ta… ưm~thao tôi… Quân Bạch… ưm~làm tôi mạnh vào!”
Quân Bạch híp mắt, làm theo ý cô, nắm lấy eo nhỏ của cô, hung hăng cắm rút trong tiểu huyệt của cô.
Ngôn Khả Khả bị anh đâm thọc quá mạnh nên hét chói tai, ánh mắt mê ly, dáng vẻ bị thao sướиɠ.
Làm nửa tiếng, Quân Bạch mới bắn tinh trong cơ thể cô.
Bắn tinh xong, côn ŧᏂịŧ của Quân Bạch cũng không rút ra, cứ ôm cô ngồi lên ghế như vậy, bắt đầu ăn cơm.
Bụng Ngôn Khả Khả bị anh rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, côn ŧᏂịŧ lớn còn đang diễu võ dương oai trong tiểu huyệt của cô. Cô yếu ớt dựa lưng vào ngực anh, sao còn có sức ăn cơm?
Quân Bạch ăn một chút rồi lại cầm đũa gắp đồ ăn cho cô. Ngôn Khả Khả chậm rãi nhai thức ăn, đột nhiên Quân Bạch lại đẩy hông lên trên, thao cô suýt nữa phun cả thức ăn ra ngoài.
Ngôn Khả Khả vội vàng nuốt xuống: “Quân Bạch, tôi đói, chúng ta ăn cơm trước đã.”
Nhưng mà Quân Bạch lại giống như phát hiện ra trò vui, cố tình không chịu buông tha cho cô.
“Tôi đút cho cái miệng nhỏ phía trên ăn cơm, lại cho cái miệng nhỏ phía dưới ăn côn ŧᏂịŧ mà em thích nhất, đúng ra em phải thấy rất sướиɠ mới đúng!”
Quân Bạch không để ý đến sự phản đối của cô, vừa ngồi thao cô, vừa gắp đồ ăn đút cho cô. Một bữa cơm vừa ăn vừa bị Quân Bạch làm.
“Tôi ăn no rồi.” Ngôn Khả Khả vội vàng nói.
Quân Bạch cong môi, cười nói: “Miệng trên ăn nhiều đồ ăn như vậy, phải uống thêm chút sữa bò mới được.”
“Ừm, vậy anh thả tôi ra, tôi di rót sữa.” Ngôn Khả Khả xoay mông muốn xuống.
Quân Bạch ôm chặt cô, nói: “Không cần vôi, tôi có sữa bò, lát nữa sẽ đút cho em ăn.”
Lúc này Ngôn Khả Khả mới hiểu sữa bò mà anh nói là cái gì, đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, tùy ý để anh cắm rút.
Làm hơn mười phút, Quân Bạch đè Ngôn Khả Khả nằm trên bàn cơm. Anh đứng giữa hai chân cô, tách hai chân ra cắm tiểu huyệt của cô.
Quân Bạch lại hung hăng thao ở tư thế này một lúc, muốn bắn tinh. Anh vội vàng rút côn ŧᏂịŧ ra, để Ngôn Khả Khả quỳ, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng cắm vào miệng cô rồi phóng thích một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.
Ngôn Khả Khả ngoan ngoãn nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, không cần Quân Bạch nói lời vô ích, cô đã ngoan ngoãn liếʍ sạch côn ŧᏂịŧ của anh sau đó cười lấy lòng.
Quân Bạch hài lòng xoa đầu cô: “Không hổ là tao hóa của tôi, ngoan lắm!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận