Chương 62

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 62

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ngày tháng cứ thế trôi qua, lại hết một tuần.
Buổi tối hôm nay, Vu Dương vẫn ở nhà của Từ Hi Viện, lấy lý do tăng ca để trốn tránh Ngôn Khả Khả.
Còn nơi mà Khả Khả đang ở lại chào đón một vị khách không mời mà đến.
Kể từ khi Ngôn Khả Khả dọn đến ở chung với Vu Dương thì Quân Bạch chưa từng ghé qua nơi này, không biết tại sao hôm nay lại đến đây.
“Anh, sao anh lại đến đây? Đêm nay A Dương tăng ca, không có ở nhà.” Ngôn Khả Khả không biết giữa Quân Bạch và Vu Dương có khúc mắc nên còn tưởng anh đến tìm Vu Dương.
Quân Bạch cười nhạo một tiếng, không nói gì cả. Anh liếc nhìn căn nhà mới của Vu Dương và Ngôn Khả Khả một lượt, phát hiện ra căn hộ này được Ngôn Khả Khả trang trí rất ấm áp.
Quân Bạch nghênh ngang đi vào nhà, nhìn phải nhìn trái giống như chủ nhân thật sự của căn hộ này, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ chính.
Ngôn Khả Khả vội vàng giữ chặt anh lại: “Quân Bạch, anh đi đâu? Rốt cuộc anh tới đây làm gì?”
Quân Bạch hất tay cô ra, đẩy cửa phòng. Trên tường phòng ngủ treo rất nhiều ảnh chụp chung ngọt ngào của Vu Dương và Ngôn Khả Khả, rất dễ thấy, cực kỳ chói mắt!
Quân Bạch nhếch môi mỉa mai: “Còn chưa kết hôn, vậy cũng đáng để treo lên tưởng? Em muốn gả cho cậu ta như vậy?”
Ngôn Khả Khả khó lòng chịu nổi mà cúi đầu, những bức ảnh này đều được chụp trước khi cô phát sinh quan hệ với Quân Bạch. Thực ra mấy ngày nay cô mới treo lên, một là hy vọng mình có thể quên đi Quân Bạch, hai là hy vọng Vu Dương sẽ nhớ về những ngọt ngào lúc trước mà nhớ nhà.
Một tiếng “cạch” vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, Ngôn Khả Khả vội vàng gật đầu.
Mấy tấm ảnh bị Quân Bạch xé xuống, còn bị anh tàn nhẫn ném xuống đất, phát ra tiếng “loảng xoảng”.
Ngôn Khả Khả sốt ruột nhanh lên, phiền muộn về chuyện mấy ngày nay Vu Dương không về nhà ngay lập tức bùng nổ, cô quát Quân Bạch: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
Quân Bạch nhướng mày, lời nói ra khỏi miệng lạnh như băng: “Bản lĩnh lớn nhỉ? Còn dám hô to gọi nhỏ với tôi?”
Anh thực sự rất tức giận, lúc có Vu Dương, anh luôn bị Ngôn Khả Khả vứt sang một bên. Nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn!
Nhiều lần Ngôn Khả Khả không trả lời tin nhắn của anh cũng đã đủ khiến anh tức giận rồi. Hôm nay còn bị mấy tấm ảnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Quân Bạch không thể tiếp tục thong thả “nước ấm nấu ếch”(*) nữa.
(*) Nước ấm nấu ếch: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này quá chậm nên lúc tỉnh ngộ thì đã muộn.
Thấy Ngôn Khả Khả còn không phục, Quân Bạch híp mắt, bóp cằm của cô, nâng mặt cô lên: “Mấy ngày không thao em, không biết nên dùng thái độ nào đúng không?”
Ánh mắt Quân Bạch lạnh băng, giọng điệu tàn nhẫn, Ngôn Khả Khả sợ hãi mím môi.
Cô gái nhỏ nhút nhát sợ hãi đứng trước mắt, vừa mới tắm xong nên cả người cô thoảng hương thơm nhè nhẹ khiến người ta mê muội.
Yết hầu của Quân Bạch chuyển động, bàn tay di chuyển từ cằm xuống bộ ngực cao thẳng của cô.
Cảm giác no đủ mềm mại trong tay khiến tâm tình Quân Bạch dần dần tốt hơn, trong mắt đều là sự thỏa mãn và sung sướиɠ.
Ngôn Khả Khả thấy sắc mặt của anh không còn u ám nữa thì lá gan lại lớn hơn, lặng lẽ vươn tay đè lại bàn tay đang làm loạn của Quân Bạch, nhu nhược nói: “Quân Bạch, đừng làm vậy, đây là nhà của A Dương, chúng ta, không thể…”
Lời nói xấu hổ biến mất trong miệng, đầu lưỡi Quân Bạch dễ dàng chui vào khuôn miệng đang hé mở của cô.
Mùi vị thơm ngọt ngay lập tức như thủy triều đến, một tay Quân Bạch ôm trọn bờ mông non mềm của Ngôn Khả Khả, động tác càng lúc càng lớn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận