Chương 74

Qua một lúc lâu, Quân Bạch mới thả cô ra, âm thanh hơi tắc nghẽn: “Phần thưởng thế này vẫn không đủ.”
“Vậy anh muốn thế nào?” Ngôn Khả Khả thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.
“Trước giờ đều do anh thao em, còn em hưởng thụ, hay là em chủ động một lần để anh hưởng thụ được không.”
Ngôn Khả Khả nghe vậy thì con ngươi khẽ đảo, khuôn mặt đỏ bừng từ từ cởϊ qυầи anh ra.
Côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh nhảy ra từ trong qυầи ɭóŧ, Ngôn Khả Khả liếʍ môi liếc nhìn Quân Bạch một cái, anh đang tựa vào sô pha và chờ động tác tiếp theo của cô.
Ngôn Khả Khả tự động viên mình, quỳ gối giữa hai chân Quân Bạch, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ dữ tợn, bắt đầu chậm rãi vuốt ve.
Ngôn Khả Khả vuốt ve một hồi lại duỗi cái lưỡi đinh hương ra nhẹ nhàng liếʍ qυყ đầυ, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, côn ŧᏂịŧ của Quân Bạch vô thức run lên.
“Lẳиɠ ɭơ, hút sâu thêm một chút.” Quân Bạch trầm giọng ra lệnh.
Ngôn Khả Khả há to mồm ngậm lấy qυყ đầυ to lớn vào trong miệng, còn cố gắng muốn nuốt côn ŧᏂịŧ vào trong một cách ngay ngắn, tham lam mυ”ŧ lấy nó.
Quân Bạch không nhúc nhích, để cô thể hiện tùy ý.
Ngôn Khả Khả bắt chước động tác thao miệng của Quân Bạch, cô ngậm côn ŧᏂịŧ vào miệng, sau đó đong đưa trước sau, côn ŧᏂịŧ của anh được mυ”ŧ đến mức hiện lên ánh nước óng ánh.
Thừa dịp cô đang liếʍ mυ”ŧ, Quân Bạch cởi bỏ quần áo của cô, lười biếng tựa vào sô pha và chơi đùa với bầu ngực của cô.
Ngôn Khả Khả mυ”ŧ khoảng mười phút mà vẫn còn đang mυ”ŧ, Quân Bạch không nhịn được nói: “Bảo bối, ngồi lên đi, côn ŧᏂịŧ lớn muốn thao tiểu da^ʍ huyệt.”
Ngôn Khả Khả kiều mị nhìn anh một cái, đứng dậy chống hai tay lên vai anh, bắt đầu từ từ ngồi xuống.
Hai người đều cúi đầu, nhìn côn ŧᏂịŧ lớn dần dần biến mất trong tiểu huyệt non mịn, Ngôn Khả Khả ngồi trên đùi anh, toàn bộ côn ŧᏂịŧ thẳng đứng được tiểu huyệt của cô ăn hết.
“Ưm…” Ngôn Khả Khả chống hai tay lên bả vai của anh để mượn sức, chủ động nâng mông lên, đợi đến khi chỉ còn qυყ đầυ ở trong tiểu huyệt, cô lại từ từ ngồi xuống.
Cứ thế lặp đi lặp lại, Quân Bạch chì nhìn cô chủ động rút cắm hết lần này đến lần khác.
Ngôn Khả Khả nhanh chóng mất hết sức lực, nhìn Quân Bạch với vẻ tủi thân: “Em hết sức rồi…”
Quân Bạch không nhúc nhích thêm, chỉ véo bầu ngực của cô: “Nhưng bây giờ anh không muốn thao em.”
Đương nhiên anh nói dối, làm sao lại không muốn thao cơ chứ? Chỉ cần Ngôn Khả Khả ở trước mặt anh, côn ŧᏂịŧ của anh lập tức cứng rắn khó chịu.
Nhưng anh lại muốn nhìn Ngôn Khả Khả chủ động, sau đó lại cầu xin anh thao cô.
Ngôn Khả Khả hết cách, lại chậm chạp nâng người lên cao và ngồi xuống, mệt mỏi thở hồng hộc, cuối cùng cô thật sự không còn sức nữa, chỉ có thể tê liệt ngã vào ngực Quân Bạch.
Quân Bạch đẩy đẩy cặp mông của cô: “Lẳиɠ ɭơ, đừng có lười biếng!”
“Em hết sức rồi!” Ngôn Khả Khả bĩu môi và nói.
Quân Bạch thở dài, nắm lấy eo cô và bắt đầu từ từ thao cô.
“Thể lực của em kém quá! Là do thao quá ít, xem ra, sau này phải thao em nhiều hơn, rèn luyện thể lực giúp em mới được.”
Ngôn Khả Khả vừa mềm nhũn rêи ɾỉ vừa thầm oán trách trong lòng. Bây giờ một ngày anh phải thao cô hai lần, sáng một lần, tối một lần, như vậy còn chưa coi là thao nhiều ư? Hơn nữa, buổi tối Quân Bạch thao một lần cơ bản chẳng đủ thỏa mãn anh, thường thường anh cần phải thao ba hoặc bốn lần!
Quân Bạch làm cô trong tư thế ngồi một lát, sau đó để cô quỳ gối trên sô pha, cắm vào cô từ phía sau.
Quân Bạch cắm mạnh côn ŧᏂịŧ vào cô từ phía sau lưng, thao huyệt một cách mạnh mẽ, làm cho Ngôn Khả Khả phải kêu la dâʍ đãиɠ không ngừng.
Anh âm thầm than thở trong lòng, thao trong tư thế này vẫn là thích nhất!
Lần này hai người làʍ t̠ìиɦ suốt cả đêm, Ngôn Khả Khả khản cả giọng, bị anh thao lăn qua lộn lại, mệt mỏi không chịu được.

Bình luận

Để lại bình luận