Chương 82

Có thể là do cuộc gặp gỡ giữa Ngôn Khả Khả và Từ Hi Viện khiến Quân Bạch cảm thấy có nguy cơ, hoặc có thể là do thái độ của Ngôn Khả Khả đã khiến anh vui vẻ.
Tóm lại, ngày hôm sau, Quân Bạch đã đưa Ngôn Khả Khả đi nước ngoài một tuần.
Trong một tuần này hai người dính nhau như kẹo, cùng nhau đi thăm thú nhiều danh lam thắng cảnh, những bãi cỏ xanh mướt, những ngọn núi cao chót vót, những khinh khí cầu màu hồng lãng mạn…Đâu đâu cũng có hai người, những tiếng cười du dương như chuông bạc, những bức ảnh lưu lại kỷ niệm.
Và tất nhiên đêm nào cũng làʍ t̠ìиɦ không ngừng được, Quân Bạch rất sung sức, đêm nào cũng có thể thao Ngôn Khả Khả tới kêu lớn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều tới nỗi làm bụng Ngôn Khả Khả căng phòng, cho đến khi Ngôn Khả Khả không còn sức để rêи ɾỉ, Quân Bạch mới ôm cô mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Sau khi từ nước ngoài trở về, sau mấy ngày sống mơ mơ màng màng, Quân Bạch có vẻ rất bận rộn, Ngôn Khả Khả nhạy bén phát hiện nên không quấy rầy anh.
Lúc Ngôn Khả Khả gặp Từ Hi Viện, đã là một tháng sau.
Trong trung tâm mua sắm, Ngôn Khả Khả đang chọn nguyên liệu đồ ăn thì vô tình nhìn thấy Từ Hi Viện, người đang đẩy một chiếc xe đẩy siêu thị với vẻ tang thương.
Trước mặt cô, Từ Hi Viện luôn tỏ ra tao nhã thanh lịch sáng sủa, nhưng lúc này, Từ Hi Viện lộ rõ
vẻ mệt mỏi, ánh sáng trong mắt dường như đã mờ đi rất nhiều.
Nhìn thấy Ngôn Khả Khả, Từ Hi Viện cũng sững sờ trong giây lát, một tia ghen tị và phức tạp lóe lên trong mắt cô ta, sau đó cô ta bình tĩnh trở lại.
Cô ta chậm rãi đi đến chỗ Ngôn Khả Khả, đứng yên, sau đó nói, “Chúng ta nói chuyện?”
Ngôn Khả Khả mím môi từ chối: “Giữa chúng ta dường như không có gì để nói!”
“Ồ!” Từ Hi Viện nhếch khóe miệng giễu cợt, oán hận trong mắt không còn che giấu được, cô ta giống như vừa đau khổ vừa vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Vu Dương ngồi tù.”
Chủ đề nặng nề này được cô ta nói với giọng nhẹ nhàng, Ngôn Khả Khả đã sững sờ ngay tại chỗ.
Ngôn Khả Khả mấp máy môi, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, “Làm, làm sao có thể?”
Từ Hi Viện giễu cợt nhìn cô, “Thế nào? Cô nên hỏi bạn trai tốt của mình đi!”
Trong phòng trà.
Ngôn Khả Khả và Từ Hi Viện ngồi đối diện nhau, im lặng không lên tiếng.
Ngôn Khả Khả đã nghe Từ Hi Viện nói xong, nhưng cô vẫn không thể tin rằng Vu Dương bị Quân Bạch lấy lý do tiết lộ cơ mật của công ty để tống vào tù!
Nhưng tại sao Quân Bạch lại làm như vậy? Rõ ràng giữa cô và Vu Dương đã không còn liên hệ gì!
Ngôn Khả Khả nhìn Từ Hi Viện với ánh mắt ngờ vực.
Đôi mắt Từ Hi Viện hơi đỏ, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Bởi vì tôi đang mang thai, là con của Vu Dương, Quân Bạch đang muốn trả thù tôi!”
Sau hai giây im lặng, Ngôn Khả Khả cụp mắt xuống trầm giọng nói: “Đây chỉ là lời của mình cô nói, Quân Bạch mới là bạn trai của tôi, người tôi nên tin tưởng là anh ấy, chứ không phải cô.”
Từ Hi Viện nhìn thẳng vào cô cười châm chọc, “Đúng vậy, bất kể Quân Bạch có vô liêm sỉ hay xảo trá như thế nào thì cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của cô, thậm chí có thể trả thù vù cô, đương nhiên cô phải vui vẻ mới đúng!”
“Vu Dương có vô tội không, đứa nhỏ trong bụng tôi có cha hay không cũng quan trọng, chỉ cần cô hạnh phúc, người khác có sống chết thế nào cô cũng không để trong lòng, cho dù người đó vì cô mà chết.”
“Haha!” Từ Hi Viện châm chọc nói, sau đó cầm túi xách xoay người rời đi.
“Bụp” cánh cửa phòng riêng đóng sầm lại.
Tấm lưng thẳng tắp của Ngôn Khả Khả từ từ trùng xuống, cô cúi đầu , đôi mắt nhắm nghiền, nỗi sợ hãi và buồn bã lập tức lộ ra.
Cô còn nhớ khi cô và Quân Bạch ra nước ngoài chơi, buổi tối Quân Bạch luôn ra ban công gọi điện thoại sau khi cô ngủ thϊếp đi, giọng điệu gay gắt, nhưng mỗi khi cô hỏi, Quân Bạch luôn đổi chủ đề.
Ngôn Khả Khả khẽ nức nở, cô không thể tưởng tượng được mình nên làm gì nếu thực sự việc Quân Bạch cố ý tống Vu Dương vào tù để trả thù, trong chuyện này dù là tình yêu hay thứ gì khác, Vu Dương đều vô tội từ đầu đến cuối!

Bình luận

Để lại bình luận