Chương 83

Buổi tối, Ngôn Khả Khả sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi làm như không có chuyện gì mà ngồi cùng Quân Bạch xem TV.
Về những gì Từ Hi Viện nói, Ngôn Khả Khả muốn hỏi Quân Bạch, nhưng cô sợ rằng mình lại hiểu lầm anh, khiến anh cảm thấy cô không tin tưởng anh.
Quân Bạch dựa lưng vào ghế sô pha và quàng tay trái qua vai cô.
Hai người câu có câu không trò chuyện với nhau.
Quân Bạch: “Mấy ngày nữa đi du thuyền có được không? Anh còn chưa đưa em đến du thuyền chơi.”
Sau vài giây không đợi được đáp án, Quân Bạch cau mày nhìn Ngôn Khả Khả, chỉ thấy hai mắt cô vô hồn, đang nhìn thẳng về phía trước.
Quân Bạch xoa xoa mũi cô, sau đó cúi đầu hôn lên vành tai cô.
“Vợ, em đang nghĩ gì vậy?”
Ngôn Khả Khả định thần lại, đẩy đầu anh ra, nhìn anh chằm chằm hai giây rồi mới chậm rãi hỏi: “Quân Bạch, anh và Vu Dương vẫn là bạn chứ?”
Quân Bạch sửng sốt một chút, nhìn cô sau đó gằn từng tiếng: “Tình địch thì làm bạn như thế nào?”
Ngôn Khả Khả đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, “Vậy, vậy hai người ở công ty…”
“Cậu ta đã từ chức rồi.” Quân Bạch ngắt lời cô, “Khả Khả, sao đột nhiên em lại nói tới cậu ta?”
Quân Bạch nhìn Ngôn Khả Khả, Ngôn Khả Khả lo lắng cúi đầu, “Không có chuyện gì, em chỉ hỏi một chút mà thôi.”
Quân Bạch xem cô đang nói thật hay nối dối, hai người im lặng một lúc, trên TV chỉ còn lại tiếng quảng cáo.
“Có phải em nghe được cái gì không?” Quân Bạch trầm giọng hỏi.
Ngôn Khả Khả ngẩng đầu, không còn căng thẳng trước kia, cô chỉ cười lắc đầu nói: “Có chuyện gì em không biết sao?”
“Không có.” Quân Bạch trả lời.
Không biết có phải do cả hai có chuyện trong lòng không mà chuyện ân ái ban đêm dường như đã mất đi sự nồng nàn như xưa.
Quân Bạch chạy nước rút sau vài trăm lần cắm rút rồi bắn vào bên trong cô.
Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong, Quân Bạch xoay người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngôn Khả Khả nhìn anh, gương mặt kiên định dường như có chút mệt mỏi không rõ, Ngôn Khả Khả đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, lại có chút buồn bã.
Kể từ khi họ ở bên nhau, có vẻ như Quân Bạch luôn là người phải trả giá, mà cô còn nghi ngờ anh…
Vì thế Ngôn Khả Khả đã làm điều táo bạo nhất trong cuộc đời mình.
Ngôn Khả Khả lăn người, nằm xuống bộ ngực trần trụi của Quân Bạch, hôn nhẹ lên khuôn mặt anh từng chút một.
Quân Bạch mở mắt ra nhìn cô, “Còn muốn bị thao?”
Ngôn Khả Khả dùng môi bịt miệng anh lại.
“Em đúng là một tao hóa thiếu thao!” Quân Bạch trực tiếp phản kích, lưỡi anh quét qua lại trong miệng cô một cách kịch liệt.
Nhiệt độ trong phòng lại tăng lên.
Quân Bạch lật người đè Ngôn Khả Khả xuống dưới thân, dùng lưỡi liếʍ từng tấc da thịt của cô, đi đến đâu cũng cuồng nhiệt như lửa đốt.
Ngôn Khả Khả khẽ run lên khi bị anh liếʍ, tiếng rêи ɾỉ đầy quyến rũ từ từ tràn ra khỏi miệng cô.
Quân Bạch nghe cô rêи ɾỉ mà cứng lên, mặt đỏ bừng, anh hơi nhướng người lên, đưa tay chạm vào tiểu huyệt đã ướt nhẹp của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà anh đã bắn vào trước đó còn chưa khô.
Quân Bạch dừng màn dạo đầu, bắt chéo chân cô lên eo, đâm côn ŧᏂịŧ vào trong tiểu huyệt.
Côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào trong cơ thể, Ngôn Khả Khả không ngừng rêи ɾỉ, ve vãn và cuồng dã.
Quân Bạch trở nên căng cứng, hung hăng thao mạnh hơn bao giờ hết.
“Tao hóa, càng ngày càng tham lam! Muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn đến vậy sao? Hả?!”
“Trước đó ăn chưa no sao?” Quân Bạch ôm eo thon của Ngôn Khả Khả, lực đẩy của anh càng lúc càng nhanh, “Tao hóa, này thì câu dẫn anh!”
Dưới sự cố gắng của anh, Ngôn Khả Khả hét lớn, như thể đã cởi bỏ hết mọi phòng bị và ngụy trang.
“Ưm ~ đúng, em là tao hóa, em thích anh thao! Thao chết em đi!”
Quân Bạch nghe cô nói tục tĩu mà lòng càng thêm bốc lửa, cắn chặt hai bầu vυ” đang đung đưa một cách thích thú, bên dưới không ngừng chuyển động.
Dù ân ái hàng đêm nhưng hai người đêm nay vẫn như cháy bỏng như lúc đầu.
Ngôn Khả Khả hối hận vì đã không tin tưởng Quân Bạch, cũng cảm thấy đau lòng cho những nỗ lực của Quân Bạch, cho nên thỏa sức cho anh thao.
Biết Quân Bạch thích cô ra vẻ dâʍ đãиɠ khi ở trên giường, Ngôn Khả Khả đã gạt bỏ mọi kiềm chế và dụ dỗ anh như một yêu tinh, nói những gì anh thích nghe.
Cô thay đổi quá nhiều khiến Quân Bạch tự nhiên cảm nhận được sự nhiệt tình và tình yêu của Ngôn Khả Khả, mọi phẫn nộ và hờn dỗi trong tối nay đều tiêu biến, trên mặt dần đầy ý cười.
“Vợ, em thật tao, tiểu huyệt kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn, thực sướиɠ!” Quân Bạch khen ngợi, “Tiểu huyệt của em đúng là cực phẩm, thật hối hận vì không thao em sớm hơn!”
Còn để cho em bị Vu Dương thao lâu như vậy!
Quân Bạch thể hiện tất cả những gì không nói ra bằng hành động của mình, côn ŧᏂịŧ to lớn đâm vào, mỗi lần đâm đều đâm vào sâu trong cùng, mãnh liệt chiếm lãnh thổ của cô.
“Ưm ~ chồng, em cũng vậy, em thực sự hối hận vì trước đây đã từ chối anh…” Ngôn Khả Khả thở dốc, “Sau này…ưm ~ mỗi ngày đều cho anh thao…ưm ~ chồng, nhanh quá….em bị côn ŧᏂịŧ lớn của anh thao chết mất…a!”
“Sao anh có thể thao chết em chứ.” Quân Bạch nhẹ nhàng nói, nhưng hành động lại không chậm đi chút nào, anh nhẹ nhàng cười với cô, “Anh sẽ thao em cả đời! Mỗi ngày đều thao em, ban ngày thao, buổi tối thao, ăn cơm thao, ở công ty cũng thao, nhất định phải thao em thành một tao hóa chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙!”
Trong lúc hai người làʍ t̠ìиɦ thì nói đủ thứ tục tĩu, không khí nhất thời vô cùng dâʍ đãиɠ.
Vào đêm này, cả hai thay đổi nhiều tư thế, tiếng bạch bạch và tiếng rên dâʍ đãиɠ không ngừng, cho đến khi bụng của Ngôn Khả Khả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, to phồng như đang mang thai thì hai người mới dừng lại.
Ngôn Khả Khả đã rất mệt, côà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Quân Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc và hôn lên lông mày của cô.
“Vợ, cảm ơn em đã tin tưởng anh!” Quân Bạch nhẹ nhàng nói: “Anh yêu em.”

Bình luận

Để lại bình luận