Chương 3

Quả thật trên sân bóng rổ thì cầu thủ số 5 mặc áo màu đỏ kia là người đẹp trai nhất, cho nên Từ Gia mới đoán là anh, hiển nhiên là đoán trúng phóc.

Hai người đang đứng ở ngoài đường biên nói chuyện, thì ngay lúc này bỗng đội đỏ cướp được rebound, nhanh chóng chạy lên tấn công đối thủ. Trong lúc chuyền bóng, quả bóng bị đội vàng vỗ một cái, lập tức bay ra ngoài đường biên ngang.

Mấy nam sinh cao lớn thi nhau xông tới đoạt bóng, trong lúc nhất thời cảm giác áp bách bao phủ khắp trận đấu.

Tần Niệm có chút kinh ngạc, bị Từ Gia lôi kéo lui về sau hai bước.

Bỗng có một nam sinh thân hình cao lớn bị đẩy ra sân bóng, khó khăn lắm mới dừng bước chân ở trước mặt Tần Niệm.

Hình như có một giọt mồ hôi từ trên tóc của hắn rơi xuống, rơi ngay trên gương mặt của Tần Niệm. Tần Niệm vội vàng nâng mắt lên, liền đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của nam sinh.

Hắn trên cao nhìn xuống, cúi người cùng cô chào hỏi, âm thanh trong sáng nhẹ nhàng: “Hi.”

Đồng phục số 5 màu đỏ chói lói, dưới ánh mặt trời giống như ngọn lửa đang bốc cháy.

Xung quanh đều là tiếng ầm ĩ của mọi người, cùng với tiếng thổi còi của trọng tài, đội vàng bị phán phạm quy, cầu thủ đội đối phương không phục, tiến lên tranh luận.

Trong bối cảnh đầy ồn ào này, Tần Niệm và nam sinh nhìn nhau, lông mi liền rũ xuống, thấp giọng nói:

“Anh.”

“Ừm, lui về phía sau một chút, cẩn thận đừng để bị bóng va trúng.” Trong giọng nói của Tần Huyên mang theo chút thở gấp, trước đó trên sân chạy kịch liệt như vậy cho nên cả người đều tản ra khí nóng, làn da trần trụi để lộ ra ngoài đều bị mồ hôi tẩm ướt.

“Vâng.”

Tần Niệm đáp lại, giơ tay lau đi giọt mồ hôi rơi phải trên mặt mình kia, đẩy đẩy Từ Gia đang đứng bên cạnh mình, ý bảo cô nàng đổi vị trí. Ai ngờ mới vừa quay người lại, cặp sách phía sau đã bị người khác kéo lấy, làm cô lui về sau một bước.

Tần Niệm nghi hoặc mà quay lại đầu, liền thấy Tần Huyên đang lôi kéo móc khóa treo trên cặp của mình, khóe miệng khẽ nhếch lên nói:

“Chờ anh.”

Nụ cười kia có chút đắc ý khi thực hiện được trò đùa dai của mình. Hai chữ này tuy đơn giản, nhưng lại mang cảm giác cực kì đáng tin.

Tần Niệm nhấp môi, nói: “Dạ.”

Tần Huyên lúc này mới buông cô ra, xoay người chạy vào sân bóng.

Đội vàng lúc này cũng vừa cùng trọng tài lý luận xong, trận thi đấu liền tiếp tục.

Bởi vì vừa rồi có cùng Tần Huyên nói chuyện một lát, làm Tần Niệm ngay lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả nữ sinh xung quanh, phóng từng cái ánh mắt tìm tòi nghiên cứu giống như tia X – quang về phía cô, hận không thể đem cô từ trong ra ngoài xem rõ ràng một lượt.

Tần Niệm bị nhìn đến mức không được tự nhiên cho lắm, liền lôi kéo Từ Gia rời khỏi sân bóng.

Từ Gia bị cô lôi kéo chạy thẳng một đường, có chút không thể hiểu được, “Chúng ta không phải đang muốn đi xem trận bóng rổ sao?”

Bình luận

Để lại bình luận