Chương 14

Tần Niệm lấy hai tay che mặt lại, một hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Anh hai, anh…… anh như vậy là không tốt.”

Tần Huyên nhướng mày, cằm cọ cọ bả vai cô, “Vì sao không tốt? Em không cảm thấy anh vẽ rất đẹp sao?”

“Chính là…… Quá hạ lưu.” Cô chỉ xem một cái, cũng không dám xem kỹ, thật sự quá mắc cỡ.

“Vẽ hình thể cũng là một thể loại có trong mỹ thuật nha.” Tần Huyên cãi lại.

Khoảng cách giữa hai người thật sự quá mức gần sát, ánh mắt của hắn sáng quắc, nhìn Tần Niệm chằm chằm đến mức muốn thiêu cháy mặt cô.

Tần Niệm quay mặt đi, muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra một chút, nhưng Tần Huyên lại không chịu bỏ qua, một hai phải hỏi rõ, hắn vẽ như thế nào mà bị gọi là hạ lưu.

Tần Niệm không hiểu gì về nghệ thuật tranh vẽ, chỉ là cảm thấy hắn vẽ phụ nữ, thật…… thật dâm đãng, vẽ mỗi chi tiết đều lộ ra một cổ hơi thở dâm mĩ.

“Cái kia…… Vậy anh có dám đem những bức tranh đó đưa cho ba mẹ xem không?” Tần Niệm hỏi lại hắn.

Tần Huyên dừng một chút, thì ra một khi tiểu bạch thỏ bị bắt nạt đến mức nóng nảy, thì cũng là sẽ quay ra cắn người a.

Tần Huyên thấp giọng cười ra tiếng, thật thản nhiên nói: “Anh không dám.”

Tần Niệm: “……”

Hắn lại nói: “Em đừng nói cho ba mẹ biết”

Nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo lúc nãy của hắn, Tần Niệm nói: “Vậy thì em sẽ nhận được lợi gì không?”

Tần Huyên đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô, làm thân thể của cả hai dính sát vào nhau, làm nũng mà trầm thấp nói: “Em gái thân yêu……em gái tốt, xin em đó……”

Hắn vừa nói vừa lay động cô, làm cô sợ đến mức toàn thân đều nổi da gà, không biết vì sao mà thân thể có chút nhũn ra.

“Đừng…… Đừng lay nữa!!” Tần Niệm ở trong lòng ngực hắn giãy giụa lên.

Hôm nay anh trai thật sự rất kỳ lạ, làm cô cảm thấy sợ hãi.

Tần Huyên quả nhiên muốn làm cô hoảng hốt thêm nữa, bàn tay đang ôm eo cô cũng không buông ra, nói: “Thật ra anh vẽ cũng khá nhiều, nếu em muốn nhìn, anh sẽ lấy ra cho em xem, xem xong thì em với anh sẽ là người cùng hội cùng thuyền, em cũng không được đi mật báo cho ba mẹ.”

Tần Niệm: “……”

Vì sao chỉ sau dăm ba câu thì cô đã thành người cùng hội cùng thuyền với hắn rồi?

Môi Tần Huyên như có như không mà cọ ở trên vành tai của cô, nhỏ giọng nói, “Đều rất sắc, em không muốn xem sao?”

Tần Niệm nuốt nuốt nước miếng, trái tim đập mạnh như thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực.

Muốn mở miệng cự tuyệt nhưng suy nghĩ lại rất loạn, cô phát hiện, bản thân thế nhưng có chút tò mò muốn xem, muốn biết cô gái bị hắn vẽ là ai.

“Anh, người anh vẽ là ai?”

Tần Huyên ở bên tai cô thổi thổi khí, cười nói: “Không nói cho em biết đâu.”

“Anh không nói cho em, em liền sẽ đi nói cho ba mẹ biết!” Cô nói.

Tần Huyên ngay tức khắc cười đến thân thể đều rung, làm cô cũng rung theo, chờ đến khi cười đủ rồi, hắn mới nói: “Tiểu bảo bối, em rất có tiền đồ, cư nhiên còn dám uy hiếp anh.”

Bình luận

Để lại bình luận