Chương 12

“Con có thể nuôi hai mẹ con con bé cả đời à.”
“Vì sao không thể?”
“Tên nhóc thối này, giới thiệu nhiều phụ nữ cho con như vậy, con đều chướng mắt, định làm hòa thượng cả đời ư ”
Giọng nói của cha hơi bực bội, trầm giọng nói “Mẹ, Vân Vân vừa mới trở về, mẹ đừng nói mấy lời linh tinh như vậy trước mặt con bé.”
“Con đó ”
Hạ Vân lặng yên không tiếng động đứng tại chỗ một lát, lại quay người về phòng mình.
Hóa ra mấy năm nay, bà nội vẫn không từ bỏ ý định thu xếp đối tượng cho cha…
Đối với chuyện Hạ Vân về nhà, tuy Hạ Minh Viễn chưa từng nói nửa câu vui sướng, nhưng hắn không chỉ mua đồ dùng hàng ngày cho cục cưng trước, buổi tối còn làm bữa ăn tối thịnh soạn cho Hạ Vân, món ăn và khẩu vị đều là những món cô thí¢h ăn từ nhỏ.
Hạ Vân gắp đồ ăn cho bà nội, cũng gắp đồ ăn cho cha, cuối cùng mới gắp cho mình.
Mỹ thực nóng hổi đưa vào tɾong miệng, đôi mắt cô lập tức nóng lên.
Bà cụ ở bên cạn♄ dặn dò “Cá có thể ăn nhiều, tôm và cua ăn ít một chút, cháu còn đang cho con bú, ăn đồ quá lạnh không tốt cho đứa bé, hiện giờ đứa bé còn nhỏ, cháu phải chú ý một chút.”
Bà cụ chê cô mang theo đứa bé không tiện tái giá, nhưng vẫn luôn yêu thươռg chắt trai, đây là bản năng.
“Vâng, bà nội.”
Hạ Minh Viễn đang bóc cua dừng lại một lát, sau đó đưa thịt cua cho cô nói “Vậy chỉ được ăn một con.”
“Cảm ơn cha.”
Hắn cũng sủng cô theo bản năng.
Ăn cơm tối xong, bà nội lập tức đi về, bảo là phải đến quảng trường múa nhảy.
Hạ Vân đứng dậy muốn đi rửa bát, thì bị cha ngăn lại “Con đi trông đứa bé đi.”
Đứa bé vẫn còn đang ngủ, thực ra không cần trông.
Hạ Vân trở về phòng nhìn xung quanh một lát, quyết định tiếp tục sắp xếp đồ mua lúc chiềụ
Một lúc sau Hạ Minh Viễn gọi cô đi ra ngoài, nói có việc muốn hỏi cô.
Hai cha con ngồi trên ghế sô pha, phòng khách yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng điều hòa hoạt động.
Hạ Minh Viễn rút điếu thuốc ra muốn hút theo bản năng, bật lửa đều bật lên, cuối cùng vẫn không châm lửa.
Trong nhà có đứa bé, hắn phải cai thuốc.
“Chắc chắn không đi nữa sao?” Hắn hỏi Hạ Vân.
Hạ Vân dùng lực gật đầu, do dự nói “Con tiết kiệm được ít tiền… Trước mắt không cần tìm việc.”
Hạ Minh Viễn có chút không vui nói “Cho dù con không làm cả đời, ông đây vẫn nuôi nổi con.”
Hắn lập tức hỏi tiếp “Bên kia sẽ tới đòi đứa bé sao?”

Bình luận

Để lại bình luận