Chương 57

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 57

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Thích Kỳ Niên cười khẽ ra tiếng, dụi tắt điếu thuốc, bước chân dài lướt qua cô đi vào sân.
Tâm trạng của Minh San phức tạp đứng ngây ngốc tại chỗ mấy giây, có chút hối hận sao không quả quyết từ chối hắn.
“Đuổi kịp.” Hắn ở phía trước thúc giục.
Minh San bất đắc dĩ, chỉ có thể nhấc chân đuổi theo sau.
Tuy Thích Kỳ Niên đã tới Thanh Viên mấy lần, nhưng đều là trèo tường tiến vào, đây là lần đầu tiên hắn quang minh chính lớn đi từ cửa chính vào.
Tâm trạng của hắn rất tốt, nhìn người nào cũng cảm thấy thuận mắt.
Tiểu Thanh hoang mang rối loạn đi ra nghênh đón, nhìn thấy người tới là lớn soái, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống
“Chào… Chào ngài lớn soái.”
Thích Kỳ Niên liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lướt qua cô ấy đi vào chính phòng.
Minh San đi theo sau, nói với Tiểu Thanh “Đến phòng bếp nấu mấy món ăn, giữa trưa lớn soái muốn ăn ở bên này.”
“Hả?” Tiểu Thanh sửng sốt “Vâng, nhưng… Nhưng hôm nay chúng ta nhận đều là đồ ăn chay, cô nói trời nóng không muốn ăn.”
Minh San cũng sửng sốt “Vậy mời cha ăn đồ ăn chay đi.”
Bên này phòng bếp nấu ăn, bên kia Thích Kỳ Niên còn chưa đến chính phòng, thuận đường đến sương phòng phía đông.
Lâm Thị nằm trên giường đã non nửa năm, nằm ra vẻ ốm yếu, thấy lớn soái đột nhiên tới đây thì có chút hoảng loạn mà muốn ngồi dậy.
Thích Kỳ Niên ngăn cô ấy lại, mình cũng ngồi trên ghế ở mép giường.
Hai người là vợ chồng thời thiếu niên, cũng làm vợ chồng hơn 2 năm, chẳng qua là sau này hắn ra ngoài lang bạt, nhiều năm xa cách tình cảm đã sớm phai nhạt.
Lâm Thị lớn hơn Thích Kỳ Niên hai tuổi, cho nên hắn mở miệng vẫn rất thản nhiên gọi một tiếng “chị Thanh”.
“Chị dưỡng thương thật tốt đi, cần dùng dược liệu gì cứ dùng, không cần tiết kiệm.”
Anh ta gọi một tiếng “chị Thanh” khiến Lâm Thị đỏ mắt, nhỏ giọng nói
“Đại soái, mong ngài niệm khi Minh San còn nhỏ ngài từng ôm con bé hai năm, đừng để con bé chịu ấm ức ở trong phủ, con bé rất ngoan.”
Thích Kỳ Niên nghĩ thầm cô đều dám lấy kéo chọc cổ mình, đâu có ngoan?
Hơn nữa hiện giờ cô chính là tiểu tổ tông của hắn, người nào dám ấm ức cô?
Trong lòng trào phúng, mở miệng lại nghiêm túc nói
“Yên tâm đi, con bé là lớn tiểu thư của phủ lớn soái, không ai dám khiến con bé chịu ấm ức.”
Chỉ ngồi một lát, Thích Kỳ Niên đứng dậy đi đến chính phòng.
Tiểu Thanh đến phòng bếp giúp đỡ, đương nhiên chuyện bưng trà sẽ do Minh San làm.
Đợi Thích Kỳ Niên ngồi xuống ghế thái sư, cô lập tức đưa trà tới trước mặt hắn
“Cha mời dùng trà.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận