Chương 309

Khi 16 tuổi ở phủ lớn soái, cũng có vinh quang vô thượng và xa hoa cực hạn.
Hai tháng sau, Trương Hành bận rộn tuần tra việc làm ăn của Thích gia ở Cảng Đảo, Minh San và Tiểu Thanh thì đang dần thích ứng với cuộc sống ở Cảng Đảo.
Bên này không chỉ ngôn ngữ không thông, ngay cả đồ ăn cũng không quen, đều có khác biệt lớn với bên Nghi Thành.
Còn có chính là khí hậu khác nhau, tới bên này một tháng, cả nhà đều mọc mụn nhiệt, cuối cùng mời đầu bếp nữ tới nấu các loại canh cho bọn họ, sau khi uống vào mới cảm thấy thoải mái hơn.
Tiểu Tuấn Tuấn cũng nhanh chóng được sắp xếp tới trường tiểu học tư lập, tiếng Anh quốc ngữ đều dạy, bạn nhỏ này thích ứng rất nhanh, không lâu sau đã có bạn mới.
Cuộc sống mới chậm rãi đi vào quỹ đạo, nhưng Minh San không vui nổi.
Đến bây giờ cha vẫn chưa tới.
Lúc trước rời khỏi căn cứ, Thích Kỳ Niên nói cho Minh San hắn còn chút chuyện phải xử lý, xử lý xong lại đến Cảng Đảo hội hợp với cô.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã trôi qua hơn hai tháng, người đàn ông vẫn luôn không có tin tức.
“Có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?” Minh San tới tìm Trương Hành, nói ra lo lắng của mình.
“Sẽ không, chính phủ mới thành lập, có khả năng còn có một số việc cần tiên sinh ủng hộ.”
Lúc trước Thích Kỳ Niên từ chối hợp tác với quốc quân, quay đầu hợp tác với xích quân, ngần ấy năm dãi gió dầm mưa, cũng lập không ít chiến công, cũng đã tới lúc rút lui.
Nhưng an ủi của Trương Hành cũng không khiến Minh San bớt sầu, chỉ cần một ngày không thấy được cha, cô sẽ một ngày không thể an bình.
Mãi đến chạng vạng ngày nào đó, Trương Hành tự mình lái xe đưa cô tới bến tàu, đi đón người đàn ông cô tâm tâm niệm niệm.
Minh San xuống xe đứng bên bến tàu, gió biển thổi loạn mái tóc dài của cô, trong mắt cô giống như cất giấu ngôi sao, có tia sáng long lanh.
Trong lúc cô đang sốt ruột chờ đợi, hành khách bắt đầu rời thuyền, trong đám người đông đúc cô liếc mắt một cái thấy được người đàn ông cao lớn đội mũ, mặc âu phục đi giày da.
Minh San không chút suy nghĩ chạy nhanh về phía hắn.
Cho dù thành thục cỡ nào, cô ở trước mặt người nọ vẫn là đứa bé, là bảo bối duy nhất của hắn.
“Cha ” Minh San lảo đảo một cái, nhào vào trong lòng người đàn ông.
Giây tiếp theo, cô được đối phương ôm chặt vào lòng.
“Cục cưng, để con đợi lâu rồi.” Người đàn ông cười hôn trán con gái, cánh tay siết chặt ôm chặt cô vào trong lòng.
Từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.
Gió biển thổi tới, cái bóng của hai người như hòa làm một thể ở giữa trời chiều.

Bình luận

Để lại bình luận