Chương 312

Minh San không nghĩ tới tới bờ biển bơi lội, vậy mà còn có bờ cát tư nhân để chơi, bờ cát này khác hoàn toàn với cảnh tượng của bờ cát cô thấy qua ban công.
Xuống xe, gió biển tanh mặn phả vào mặt, thổi bay vạt áo chưa kịp cài hẳn hoi của Minh San, lộ ra cơ thể nóng bỏng mặc bikini của cô.
Vẻ mặt Thích Kỳ Niên không đổi liếc mắt nhìn con gái một cái, cũng không bảo cô cài áo khoác vào, đón gió đi tới bãi biển.
Dưới ánh mặt trời xán lạn, bờ biển màu trắng và biển rộng xanh lam mênh mông vô bờ, đều đẹp đến mức khiến người ta quên thở.
“Thật đẹp.” Minh San cảm khái.
Trên bờ cát thanh tịnh bày một cái ô che nắng màu xanh trắng, dưới ô có hai cái bàn và hai cái ghế nằm màu trắng, rõ ràng là chuẩn bị trước cho bọn họ.
Minh San buông tay cha ra, cười chạy về phía ô, tay Thích Kỳ Niên xách theo rổ đồ ăn, chậm rãi đi theo sau cô.
Nhìn con gái như con bướm uyển chuyển nhẹ nhàng, trong lòng Thích Kỳ Niên không nhịn được cảm khái.
Lựa chọn tới Cảng Đảo sinh sống quả nhiên là chính xác, cuộc sống nhàn nhã như vậy trước đây hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Mỗi ngày dẫn binh đi đánh giặc, tính mạng buộc thắt lưng, căn bản không dám nghĩ tới tương lai.
Hiện giờ hồi tưởng lại, khoảng thời gian tràn ngập khói thuốc súng kia giống như là chuyện xảy ra trong đời trước.
“Cha, đặt đồ lên bàn đi ạ.” Minh San ngồi lên ghế nằm, cười mở miệng cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Thích Kỳ Niên đi qua đặt rổ lên, mới ngồi xuống bên cạnh con gái thì thấy cô đưa qua một lọ gì đó, hắn hỏi
“Đây là gì thế?”
“Nghe nói có thể chống nắng rất tốt, bôi trên người sẽ không bị phơi nắng, cha bôi giúp con đi.”
Thích Kỳ Niên nhướng mày, chuyện tốt cỡ này hắn vui lòng giúp đỡ.
“Vậy con cởi áσ ra, nằm lên đó.”
Bởi vì xung quanh không có ai Minh San cũng không ngượng ngùng, cởi áσ khoác trên người ra, để lại áo tắm, kết quả lại nghe cha nói
“Cởi luôn cả áo tắm đi.”
Minh San mím môi cười thẹn thùng “Không cần, không cần cởi áσ tắm cũng có thể bôi được.”
Thích Kỳ Niên nói “Vậy đến lúc đó bị phơi đen, trên người sẽ dư lại dấu vết áo tắm thì càng khó coi.”
Minh San nghĩ tới cảnh đó, đúng là buồn cười, không nhịn được do dự.
Thích Kỳ Niên tiếp tục dỗ cô cởi áσ tắm, nói “Xung quanh căn bản không có ai, cởi sạch cũng không bị người khác thấy được.”
Dưới xúi giục của hắn, Minh San do dự cởi áσ tắm ra, trần trụi nằm trên ghế, gương mặt vốn đỏ bừng càng trướng đỏ thêm nữa.
“Cha, cha nhanh lên, rất xấu hổ.” Tuy cô và cha chơi ngầm rất hăng, rất dâm đãng, nhưng dù sao đều ở khu vực an toàn, phần lớn đều là trong nhà, trần trụi để lộ mình như ở màn trời chiếu đất như vậy Minh San vẫn là lần đầu tiên, cảm thấy không an toàn lắm.

Bình luận

Để lại bình luận