Chương 103

Tuy là nửa đêm, Tô Chí Dũng vẫn trả lời tin nhắn rất nhanh, ông nói: “Trước đây ta đã nhắc nhở con rồi.”
Nhìn thấy câu này của ba chồng, Lục Tri Mẫn có hơi mềm chân, cô chống lên tường, đi đến hàng ghế bên tường chầm chậm ngồi xuống, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn màn hình điện thoại, giống như đây là một câu vô cùng sâu xa, cô có nỗ lực thế nào cũng không đọc hiểu được.
Cô hít sâu vài hơi, đánh chữ trả lời lại: “Chuyện từ khi nào? Được bao lâu rồi?”
Tô Chí Dũng: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy là buổi tối đến thành phố G, hôm đó ta xuống tầng từ sớm, nhìn thấy Tô Cảnh đi ra từ một căn phòng, rồi đi vào một căn phòng khác, nó không phát hiện ra ta, sau đó ta hỏi con, căn phòng bên trái cầu thang là ai ngủ, con nói là em con.”
Lục Tri Mẫn: “Vậy nên đêm đó anh ấy ở phòng em gái con.”
Kỳ nghỉ hè ấy, em gái vừa đến thành phố A không được bao lâu, bọn họ đã ở bên nhau sớm như vậy rồi.
Tô Chí Dũng hình như còn chê chuyện chưa đủ lớn, tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Thế nào, có phải con muốn bắt gian không? Cần ta giúp đỡ không?”
Lục Tri Mẫn khẽ cười ra tiếng, tốc độ đánh chữ lần này của cô rất nhanh, mang theo cảm xúc tiêu cực nồng đậm, phát giận với Tô Chí Dũng ở bên kia điện thoại: “Bắt gian? Con có tư cách sao? Con còn nɠɵạı ŧìиɧ sớm hơn cả anh ấy, đều là do ba hại, lão già khốn khϊếp, chơi ai không được, nhất định phải tìm con dâu của mình xuống tay, gia đình yên ổn của con bởi vì ba mà thành thế này, sao ba không đi chết đi!”
Rất nhanh, điện thoại của Tô Chí Dũng đã gọi đến, Lục Tri Mẫn nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp ấn từ chối.
Tin nhắn của Tô Chí Dũng lại gửi đến: “Con đây là đang giận cá chém thớt.”
Cô có thể không giận cá chém thớt sao? Nếu như không phải Tô Chí Dũng, cô cũng không vì hổ thẹn, từng bước xa cách Tô Cảnh, nếu như tình cảm vợ chồng của họ không rạn nứt, Tô Cảnh sao có thể ở cùng một chỗ với em gái chứ?
Quy cho cùng là lỗi sai của Tô Chí Dũng, cũng là lỗi sai của cô.
Trong lòng Lục Tri Mẫn vừa buồn vừa tủi thân, nhịn không được giơ tay che đôi mắt mình, bờ vai hơi run lên, khóc không ra tiếng.
Qua một lúc, Tô Chí Dũng không đợi tin nhắn của cô, lại gửi đến một tin nhắn: “Con ở nhà không? Cần ta về với con không?”
“Tô Cảnh sốt cao, đang ở bệnh viện truyền nước.”
Lục Tri Mẫn trả lời một câu rồi cất điện thoại đi không để ý đến ông nữa, lại ngồi trên ghế một lúc, cô mới đứng lên đi về phòng bệnh.
Phòng bệnh đơn rất yên tĩnh, Tô Cảnh đang ngủ, tiếng hít thở nghe đã nhẹ nhàng hơn nhiều, Lục Tri Hạ bò bên giường ngủ gật, nhìn có hơi tiều tụy.
Lục Tri Mẫn ép tâm trạng phức tạp xuống, đi qua vỗ vỗ vai em gái, nói: “Bên đó có giường gấp, mở ra là có thể ngủ, em đi ngủ một lúc đi.”
Lục Tri Hạ lắc lắc đầu, nói: “Em nhìn bình nước truyền, chị đi ngủ đi.”
“Em đi đi.”
Lục Tri Hạ vẫn lắc lắc đầu: “Chị đi đi, em trông anh ấy.”
Nhất thời hai người không có gì để nói.
Chỉ trong thời gian một tháng, hai chị em đột nhiên trở nên xa cách, Lục Tri Mẫn cảm thấy trái tim mơ hồ đau đớn, cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp gật gật đầu, đi đến bên tường, sau khi mở giường gấp ra thì nằm xuống.
Lục Tri Hạ im lặng nhìn bóng lưng chị gái, một lúc lâu sau mới quay người bò lên giường, cô vươn tay sờ lên tay anh rể, chầm chậm đan mười ngón tay với anh, cho dù có thế nào, chỉ cần anh rể ở bên cạnh cô, cô sẽ có đủ dũng khí để đối diện tất cả.
Nhiệt độ ban đêm dần thấp hơn, ngày mai có lẽ sẽ trở trời.
Tô Cảnh truyền nước xong về nhà, trời đã lờ mờ sáng, một người bệnh hai người chăm sóc, ba người đều mệt đến nỗi mềm nhũn người, về đến nhà, sau khi bố trí ổn thỏa cho Tô Cảnh đã hạ sốt, hai người còn lại đều quay về phòng mình ngủ bù.
Một giấc này ngủ đến giữa trưa, Lục Tri Hạ đột nhiên tỉnh giấc, tưởng rằng mình ngủ quên quá giờ học, nhưng vừa cầm điện thoại lên nhìn mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, thế là thở phào một hơi.
Rời giường rửa mặt xong, cô đi lên phòng ngủ phụ tầng ba tìm anh rể.
Hạ sốt rồi, Tô Cảnh ngoại trừ sắc mặt hơi trắng ra, người nhìn cũng có tinh thần hơn, lúc này đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy cô đi vào, Tô Cảnh nhếch khóe miệng cười cười với cô, khi lên tiếng âm thanh có hơi khàn: “Xin lỗi, tối hôm qua để em lo lắng rồi.”
Lục Tri Hạ đi qua, vươn tay sờ lên trán anh, nhiệt độ bình thường, không khỏi cười nói: “Lần sau không được làm liều nữa.” Cô chỉ chuyện ở trong phòng thay đồ.
Tô Cảnh không cho là như vậy, cười nói: “Cái đó không phải là làm liều, đó là hưởng thụ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Nụ cười của Lục Tri Hạ không duy trì được hai giây, đột nhiên lại cảm thấy tâm tình trầm trọng, cô có hơi không dám đi đối mặt với chị gái, cô hỏi Tô Cảnh: “Chị đã dậy chưa?”
Tô Cảnh gật đầu: “Trước đó cô ấy đến hỏi anh muốn ăn gì, có lẽ bây giờ đang ở dưới tầng chuẩn bị bữa trưa.”
“Chị ấy có nói gì không?”
“Không có, nhưng cô ấy nhìn không có tinh thần cho lắm.” Tô Cảnh dừng lại, rồi nói: “Hay là, anh đi nói chuyện với cô ấy trước nhé.” Anh tự nhận tuổi tác có hơi lớn, gặp phải chuyện này đương nhiên phải đứng ra gánh vác.
Lục Tri Hạ nhìn Tô Cảnh, buồn bực lại chột dạ, thật ra từ đầu đến cuối, Tô Cảnh là người hoàn toàn không biết gì trong mấy người, đối với anh chuyện này là anh nɠɵạı ŧìиɧ, vụиɠ ŧяộʍ với em vợ, chỉ đơn giản như vậy, nhưng sự thật lại phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Lục Tri Hạ cũng không biết nên mở lời với anh như thế nào, cũng sợ sau khi Tô Cảnh biết được chân tướng sẽ buồn, sẽ tức giận với cô, tức cô giúp chị gái giấu anh.
Lục Tri Hạ đột nhiên phát hiện, hình như cô bị kẹp ở giữa, làm như thế nào cũng là sai, đều có lỗi với họ.
“Đó là chị của em, vẫn là để em nói với chị ấy trước đi.”
Tô Cảnh miết tay cô, kéo cô vào trong lòng, vốn muốn hôn lên môi cô, lại nghĩ đến bản thân mình còn đang bị bệnh, thế là đổi thành hôn trán cô, nhỏ giọng cổ vũ cho cô, nói: “Bà xã cố lên.”
Khi Lục Tri Hạ xuống tầng, chị gái đang ở trong phòng bếp làm cơm, đi lại gần một chút mới phát hiện, chị gái đang vừa nấu cơm vừa phát ngốc.
Trái tim Lục Tri Hạ bỗng chốc như bị bóp chặt.
Cô bước lên trên vài bước, khẽ giọng gọi một câu: “Chị.”
Lục Tri Mẫn vội vàng lau nước mắt, đỏ mắt quay đầu lại nhìn cô: “Dậy rồi à, đã đói bụng chưa, cơm trưa sắp được rồi.”
Lục Tri Hạ bước lên trước ấn tay cô, nói: “Không có tâm trạng làm thì đừng làm nữa, chúng ta gọi đồ bên ngoài.”
Chị gái miễn cưỡng cười cười, nói: “Anh rể…. Tô Cảnh bị bệnh rồi, phải ăn thanh đạm một chút.”
“Đồ ăn ngoài cũng có đồ thanh đạm.”
Lúc này chị gái thật sự không cười nổi nữa, cô quay người tắt bếp, buồn bực nói: “Tri Hạ, em và Tô Cảnh…”
Ngày này cuối cùng vẫn đến, Lục Tri Hạ trốn tránh lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đối mặt với cục diện này, cô từng tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, cũng từng suy nghĩ phải ngả bài như thế nào mới không làm tất cả mọi người tổn thương, nhưng cô sai rồi, vốn dĩ chuyện này nói thế nào làm thế nào cũng đều là sai, tổn thương đã tồn tại, có tìm nhiều lý do hơn nữa cũng vô dụng.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là thẳng thắn đối mặt với nó, dẫn xe lửa chệch đường ray đi vào đúng đường ray.
Lục Tri Hạ nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Chị, em và anh ấy, yêu nhau rồi.”
Cô từng nghĩ chị gái có lẽ sẽ nổi giận, sẽ chất vấn cô, thậm chí còn mắng cô, nhưng lại không ngờ chị gái sau khi nghe thấy câu này đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm đầu gối vùi mặt vào trong khuỷu tay, sau đó không động đậy nữa.
Lục Tri Hạ không biết làm sao, cô đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt chị gái: “Chị, xin lỗi, vẫn luôn giấu chị, em…”
Chị gái đột nhiên kéo tay cô, đôi mắt đỏ hồng nhìn cô hỏi: “Có phải em… Biết chuyện của chị và Tô Chí Dũng rồi không?”
Lục Tri Hạ không ngờ cô đột nhiên chuyển chủ đề, có hơi ngây người, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Em vừa đến thành phố A không lâu, đã phát hiện rồi.”
“Vừa đến… Sớm như vậy sao, Tri Hạ, có phải em rất coi thường chị không?”
“Chị, chị đừng nói như vậy, cho dù chị làm gì, chị đều là chị của em, nhưng em làm chuyện có lỗi với chị, em mong chị đừng coi thường em, em… Em thật sự rất thích Tô Cảnh.”
Chị gái lắc lắc đầu: “Khi chị và Tô Chí Dũng phát sinh quan hệ, chị đã không có tư cách trách móc Tô Cảnh trên phương diện tình cảm rồi, anh ấy có quyền lựa chọn thích ai, chị vẫn luôn không nhắc đến chuyện li hôn với anh ấy chỉ là sợ anh ấy tổn thương, ở phương diện đó không được, chị không nên rời khỏi anh ấy vào lúc này.”
Nói đến đây, chị gái lại hỏi cô: “Chỗ đó của Tô Cảnh, có phải đã hoàn toàn hồi phục rồi không?”
Sắc mặt Lục Tri Hạ hơi đỏ lên, gật đầu trả lời.
Chị gái thở dài: “Vậy thì được.”
“Chị.” Lục Tri Hạ nhìn cô: “Chị không mắng em sao? Em đã lừa chị.”
Lục Tri Mẫn nhìn cô, chầm chậm lắc đầu, nói: “Chị không biết phải mắng em như thế nào, chuyện này là chị phạm lỗi trước, nhưng chị… Nhưng chị cũng bị ép.”
Lục Tri Hạ giật mình, vội hỏi: “Chị bị ép sao?”
“Lúc bắt đầu, chị bị Tô Chí Dũng cưỡиɠ ɠiαи, sau đó ông ta dùng ảnh uy hϊếp chị, để chị vụиɠ ŧяộʍ với ông ta, sau đó nữa… Chị phát hiện chị không rời khỏi ông ta được nữa.”
Chị gái nói đến đây, nước mắt vẫn luôn tích tụ trong hốc mắt chảy xuống không ngừng, lách tách rơi xuống, cô vừa cảm thấy buồn bực, vừa cảm thấy được giải thoát.
Chuyện này nghẹn trong lòng cô hơn nửa năm rồi, cô không thể nói với ai, chỉ có thể để nó đè nặng lên tim, hôm nay cuối cùng cũng nói ra trước mặt em gái, cô đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hai chị em cứ ngồi trong phòng bếp như vậy, như là trao đổi bí mật, nói ra những lời không thể để người ngoài biết, trong lòng Lục Tri Hạ thở phào một hơi, cô vẫn luôn sợ chị gái biết được sẽ xa cách cô, thậm chí còn hận cô, cũng may, chị gái không thay đổi, cũng không chán ghét cô, còn nguyện ý nói bí mật của mình cho cô.
Trước khi chuyện chưa được nói rõ, bọn họ đều nghĩ nó khó khăn nặng nề, bây giờ nói rõ rồi, lại cảm thấy cũng không nghiêm trọng đến vậy.
“Bây giờ điều tương đối phiền phức là phải nói chuyện chị và ba anh ấy với Tô Cảnh như thế nào.” Lục Tri Hạ nói với chị gái.
Chị gái nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt: “Chị… Chị không biết.”
Lục Tri Hạ nghĩ một lúc, nói: “Hay là, giấu anh ấy đã.”
Chị gái lắc đầu: “Không đâu, chuyện đến mức này, còn giấu anh ấy nữa thì quá có lỗi với anh ấy rồi.”
Lục Tri Hạ lại đưa ra ý kiến cho cô: “Hay là, để Tô Chí Dũng nói với anh ấy, đợi sau khi hai ba con nói xong rồi, chị lại đi nói với Tô Cảnh, như vậy, trong lòng anh ấy có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Chị gái cảm thấy đề nghị này của cô không tồi, lập tức lại nghĩ đến: “Chuyện em giúp chị giấu diếm, sau khi Tô Cảnh biết, liệu có tức giận với em không??”
Thật ra Lục Tri Hạ rất chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Em không sao, cùng lắm là làm nũng với anh ấy một chút là được.”
Chị gái ngây ra, lại có hơi ngưỡng mộ nói: “Làm nũng với Tô Cảnh, có tác dụng sao? Con người anh ấy lạnh lùng như vậy.”
“Lúc ở riêng cũng không lạnh lùng như vậy.”
“Vậy sao, xem ra chị và anh ấy thật sự không hợp.” Chị gái cười nhạt, trong nụ cười còn có hoài niệm về chuyện xưa.

Bình luận

Để lại bình luận