Chương 105

Tâm trạng của Lục Tri Hạ cũng thấp thỏm, cô không rõ rốt cuộc Tô Cảnh thật sự tức giận, hay chỉ là giả vờ tức giận. Thật ra cô cũng có chuẩn bị tâm lý, cô đã từng nói với chị gái, nếu như Tô Cảnh thực sự tức giận cô sẽ làm nũng dỗ một chút, lời này không phải là nói đùa.
Có điều, đề nghị lúc này của Tô Cảnh lại làm cô cảm thấy ngượng ngùng, cái gì gọi là hai ngày nay ở nhà để cởi trần, như vậy cũng quá dâʍ đãиɠ rồi đi, chủ yếu là do thời gian dài, một hai tiếng cô còn chống đỡ được, nhưng nếu hai ngày đều như vậy cô sợ mình ngượng đến chết mất.
Thế là cô định mặc cả với Tô Cảnh: “Hai ngày lâu quá, chỉ một buổi chiều thôi, được không?”
Tô Cảnh khoanh tay, mắt híp lại nhìn cô, quả quyết từ chối: “Không được, hai ngày không được ít hơn.”
Lục Tri Hạ đi đến bên cạnh anh, ôm cánh tay anh lắc lắc làm nũng, ngọt ngào nói: “Ông xã… Chỉ nửa ngày thôi mà, có được không, người ta ngại.”
Tô Cảnh liếc mắt nhìn cô, bình thường nếu như cô làm ra dáng vẻ xinh xắn đáng yêu như vậy, anh đều không có cách nào chống đỡ được, sau đó cái gì cũng nghe theo cô, nhưng hôm nay anh chính là cố ý làm khó cô, suy cho cùng chuyện chị gái cô nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện lớn, cô lại giúp giấu diếm lâu như vậy, chứng tỏ trong lòng cô, anh không phải là vị trí thứ nhất, vừa nghĩ đến điểm này anh đã thấy ghen, tức giận, muốn giày vò cô một chút.
“Em không muốn thì thôi.” Anh xụ mặt, lạnh giọng nói: “Hôm nay em ngủ phòng ngủ chính, anh ngủ phòng ngủ phụ.” Nói rồi, anh kéo hành lý của mình đi.
Lục Tri Hạ bị dọa sợ, vội kéo cánh tay anh, gấp gáp nói: “Vậy sao được, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta về nhà, sao có thể phân phòng ngủ được!”
Tô Cảnh cúi đầu nhìn cô, không nói gì, nhưng trên mặt vẫn viết mấy chữ “anh đang tức giận”.
Lục Tri Hạ do dự một hồi, nói: “Vậy một ngày có được không?”
Tô Cảnh tiếp tục nhìn cô.
Lục Tri Hạ thở dài, thầm xây dựng tâm lý cho mình: Hai ngày thì hai ngày thôi, dù sao ở đây cũng là thế giới của hai người, không có ai khác, anh muốn nhìn, cô cởi cho anh nhìn là được rồi, coi như là một món quà khi chuyển nhà mới đi.
“Được thôi, hai ngày thì hai ngày, nhưng anh phải đồng ý với em, không được giận em nữa, có được không?”
Tô Cảnh nhếch mày, dáng vẻ kiêu căng, gật đầu nói: “Được.”
Lục Tri Hạ lại bổ sung thêm một câu: “Không được phân phòng ngủ với em!”
Tô Cảnh tiếp tục cao lãnh gật đầu: “Được.”
Trong lòng lại thầm nghĩ: Anh có điên mới phân phòng ngủ với vì thân phận của hai người, từ trước đến giờ đều chưa từng an ổn ngủ cùng một giường, bây giờ khó khăn lắm mới có thể quang minh chính lớn ở cùng nhau, anh đương nhiên sẽ thoải mái ôm cô ngủ, lại thoải mái cùng cô thức dậy.
Thấy anh gật đầu đồng ý, lúc này Lục Tri Hạ mới thở phào một hơi, nhỏ giọng lầm bầm: “Lúc nãy anh nghiêm túc như vậy, dọa em sợ chết rồi.”
Tô Cảnh cười lạnh, vươn tay nhéo má cô nói: “Đồ không có lương tâm, anh cưng chiều em như vậy, em còn giúp chị giấu anh, anh không nên tức giận sao? Anh không chỉ tức giận, anh còn tổn thương, hóa ra trong lòng em anh căn bản không so được với chị em.”
Lục Tri Hạ vội vàng ôm eo anh, giải thích: “Không phải đâu, anh và chị em đều quan trọng như nhau, vừa nãy anh hỏi em có đi theo anh không, em không do dự một chút nào, nhưng vậy anh còn không tin em sao?”
Tô Cảnh ở nơi cô nhìn thấy được, nhàn nhạt cong miệng cười, sau đó thúc giục: “Đừng làm nũng nữa, cởϊ qυầи áo đi.”
Hôm nay thời tiết vào thu, nhiệt độ có hơi lạnh, nhưng trong nhà có điều hòa, Tô Cảnh điều chỉnh nhiệt độ phù hợp nhất, mới để Lục Tri Hạ cởϊ qυầи áo.
Thật ra đối với hai người mà nói, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt đối phương đã là một chuyện quen thuộc rồi, nhưng ngượng ngùng ở chỗ đây là một hoàn cảnh hoàn toàn mới, là nhà mới của họ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong nhà mới, cảm giác rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lục Tri Hạ rất nhanh đã cởi toàn bộ quần áo trên người, để bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của bản thân hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, chỉ làm như vậy thôi, tao huyệt của cô đã bắt đầu chảy nước, bây giờ cô quả thực quá mẫn cảm, chỉ cần bị Tô Cảnh nhìn cô cũng có thể động tình.
Cởi xong quần áo, cô có hơi không biết làm sao nhìn Tô Cảnh, không biết tiếp theo nên làm gì, thế là nhỏ giọng gọi một câu: “Ông xã.”
Tô Cảnh từ khi cô bắt đầu cởϊ qυầи áo, côn ŧᏂịŧ đã cứng rồi, nhưng anh vẫn ép lại xúc động, nói với Lục Tri Hạ: “Bà xã, có phải chúng ta nên sắp xếp hành lý trước không?”
Lục Tri Hạ vừa ngại ngừng vừa quẫn bách, đỏ mặt nói: “Vậy bây giờ đi sắp xếp sao?”
“Ừ.”
Thế là hai người đi vào phòng quần áo.
Thế mà Lục Tri Hạ không mặc quần áo căn bản không thể sắp xếp hành lý yên ổn, vào phòng quần áo chưa được một lúc, cô đã bị Tô Cảnh ấn lên tủ, tách chân ra thao vào.
Không có cách nào, một người phụ nữ ngon miệng như vậy, không mặc quần áo lắc lư trước mặt, là đàn ông thì đều không nhịn được.

Bình luận

Để lại bình luận