Chương 116

Lục Tri Mẫn an ủi bản thân, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, bởi vì Tô Chí Dũng uống rượu say, mới cưỡиɠ ɠiαи cô, đợi ông tỉnh rượu rồi, tất cả sẽ hồi phục lại bình thường.
Thế mà sự thật chứng minh ý nghĩ này của cô chỉ là lừa mình lừa người.
Bởi vì sợ hãi, Lục Tri Mẫn trốn đi khách sạn ở ba ngày, ngày thứ tư mới về nhà, buổi chiều cô trở về, trong nhà rất yên lặng, Lục Tri Mẫn bất giác thở phào một hơi, Tô Chí Dũng không có ở nhà.
Trong lòng Lục Tri Mẫn hy vọng Tô Chí Dũng vì chuyện cưỡиɠ ɠiαи mà cảm thấy hổ thẹn, không tiếp tục ở nhà nữa, trở về địa bàn của ông.
Buổi tối cô một mình ở trong phòng bếp nấu cơm, Tô Cảnh còn chưa trở lại, Tô Chí Dũng cũng không ở đây, cô tự mình chuẩn bị một bát mì ăn.
Khi cô đang chuyên chú bỏ mì vào nồi, đột nhiên bị người ta ôm lấy từ phía sau, cánh tay người đàn ông rất có lực, sau khi vòng qua người cô thì ôm chặt cô vào lòng.
“Bắt được con rồi.” Người đàn ông cười nói bên tai cô.
Lục Tri Mẫn bị dọa sợ, quay đầu nhìn qua, đã thấy Tô Chí Dũng cười xấu xa nhìn cô.
Trái tim Lục Tri Mẫn bỗng chốc trùng xuống, vùng vẫy nói: “Thả con ra.”
“Ta không.” Tô Chí Dũng không biết xấu hổ nói: “Ta tìm con ba ngày rồi.”
Sắc mặt Lục Tri Mẫn tái xanh, trái tim đập thình thịch, hít sâu vài hơi mới nói: “Ba, ba đừng như vậy, buổi tối hôm đó ba uống say rồi mới phát sinh chuyện ấy, chúng ta cứ coi như là một lần ngoài ý muốn, để nó qua đi được không?”
Tô Chí Dũng cười hừ một tiếng, nói: “Ai bảo là ngoài ý muốn?” Ông phủ người xuống, thè lưỡi ra liếʍ lên vành tai cô, khàn giọng nói: “Con biết không? Ta đã muốn thao con từ lâu rồi.”
Lục Tri Mẫn bỗng chốc như bị đông cứng, ngây ngốc.
Thấy dáng vẻ đáng thương của cô, ngọn lửa du͙© vọиɠ trong lòng Tô Chí Dũng càng lớn hơn, không có cách nào, sau khi thao tao bức của con dâu, du͙© vọиɠ của ông như thác lũ không còn bờ đê, rít gào kéo đến, bất kỳ lúc nào cũng muốn ấn người xuống dưới thân, hung hăng thao làm.
Nghĩ như vậy, ông đâm đâm háng, dùng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không biết đã cứng lên từ lúc nào, cách lớp quần và váy, nặng nề cọ lên mông cô.
“Bảo bối, con không trốn được nữa đâu.” Ông cười nói lời tàn nhẫn.
Nước mắt lập tức tràn ra khỏi khóe mắt, Lục Tri Mẫn khóc lóc vùng vẫy, nói: “Không… Ba đừng như vậy, bị Tô Cảnh biết, hai chúng ta đều xong đời.”
“Vậy thì đừng để nó biết, dù sao nó cũng không thể thao con nữa, chắc chắn không biết tao bức này của con đã bị người khác thao.” Tô Chí Dũng nói: “Chúng ta vụиɠ ŧяộʍ, giấu nó, con không cảm thấy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn sao?”
“Không được, không muốn, ba không thể như vậy!” Lục Tri Mẫn vùng vẫy càng dữ hơn.
Tô Chí Dũng cũng không vội, ông khẽ phụt một tiếng nói: “Vậy thì con đi nói thật với Tô Cảnh, nói con bị ba nó thao rồi, còn thao cả một buổi tối, cao trào không dứt, cuối cùng còn suýt nữa tiểu ra, con đi nói, xem nó sẽ xử lý chuyện này như thế nào.”
Lục Tri Mẫn vốn dĩ kêu khóc không ngừng, bỗng chốc như bị điểm huyệt, đứng ngây ra tại đó.
Tô Chí Dũng thấy vậy thì đánh cho cô một đòn cuối cùng, ông lấy điện thoại của mình ra, mở một đoạn video lên, đưa đến trước mặt cho cô xem, nói: “Ta còn giúp con quay video bị cưỡиɠ ɠiαи, con có thể đưa cho Tô Cảnh xem, để nó biết con bị cưỡиɠ ɠiαи đến phun nước như thế nào.”
Lục Tri Mẫn trong video tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cơ thể, hai chân mở ra, để mặc dươиɠ ѵậŧ thô lớn của Tô Chí Dũng ra vào thao làm trong tao bức, khi Tô Chí Dũng rút dươиɠ ѵậŧ ra, muốn đổi một tư thế khác, cô theo bản năng dùng chân vòng lấy Tô Chí Dũng, không chịu để ông rời đi, động tác Tô Chí Dũng dứt khoát tránh ra khỏi sự dây dưa của cô, lật người cô lại, để cô vểnh mông lên, tao huyệt không khép lại được lộ ra trước ống kính, cửa bức đang không ngừng trào ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Cô ở trong video giống như biến thành một người khác, dâʍ đãиɠ, hạ tiện, không biết xấu hổ, rêи ɾỉ: “A….. A… Đừng đi, thao con, dươиɠ ѵậŧ lớn mau thao con.”
Lục Tri Mẫn ngây ngốc nhìn video, một lúc sau mới phản ứng lại, đột nhiên giơ tay ra muốn cướp đi, nhưng động tác của Tô Chí Dũng vẫn nhanh hơn cô, lập tức giơ cao điện thoại lên, cười nói: “Con tưởng rằng ta chỉ có video này thôi sao?”
Lục Tri Mẫn vừa gấp gáp vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Rốt cuộc ba muốn cái gì!”
Tô Chí Dũng ung dung nói: “Ngoan ngoãn để ta thao là được.”
Khoảnh khắc này thành trì trong nội tâm Lục Tri Mẫn sụp đổ trong phút chốc.
Tô Chí Dũng thấy cô không vùng vẫy nữa, thò tay xuống vén váy cô, nhìn thấy thịt mông cô vểnh lên, dươиɠ ѵậŧ trong quần lại trướng thêm một vòng, ông xé qυầи ɭóŧ xuyên thấu đó ra, lại nhanh chóng móc dươиɠ ѵậŧ của mình, không làm bất kỳ phần dạo đầu nào, ép thấp người xuống hung hăng thao vào.
“A….” Lục Tri Mẫn khó nhịn ngửa đầu lên, phát ra tiếng rêи ɾỉ, rõ ràng là bị cưỡng ép, nhưng khi dươиɠ ѵậŧ cắm vào, cô lại có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ cùng cực.
Cô nghĩ: Cơ thể mình, hỏng thật rồi.
“Mẹ, đúng là sướиɠ thật, bảo bối, tao bức con quả thực là cực phẩm, không cần động vào cũng có thể ra nước.” Tô Chí Dũng kích động nói, sau đó nhanh chóng chuyển động eo háng, bắt đầu thao làm.
Cơ thể bị căng ra, bị đâm sâu, đều làm Lục Tri Mẫn sướиɠ đến nỗi da đầu tê dại, nhưng cô vừa cảm thấy sướиɠ, còn vừa giãy dụa giải thích cho chính mình, cô chỉ là không muốn để Tô Cảnh biết chuyện mình bị cưỡиɠ ɠiαи, không hề khuất phục trước da^ʍ uy của Tô Chí Dũng.
Sau đó kiểu cưỡиɠ ɠiαи không tình nguyện này lại xảy ra mấy lần nữa, ý chí của Lục Tri Mẫn dần dần trở nên yếu ớt, thậm chí cô bắt đầu quen với kiểu sống chung với Tô Chí Dũng, chỉ cần Tô Cảnh không ở nhà, cô đều sẽ bị Tô Chí Dũng ấn ở bất kỳ góc nào trong nhà thao làm, mà du͙© vọиɠ sâu nặng giấu trong cơ thể cô cũng dần dần bị khai quật ra.
Buổi tối hôm ấy, sau khi Lục Tri Mẫn lại bị sự lạnh nhạt của Tô Cảnh làm tổn thương một lần nữa, cô cuối cùng cũng sụp đổ, khóc lóc nói Tô Cảnh căn bản không yêu cô, không quan tâm đến cuộc sống của cô, Tô Cảnh không cãi nhau với cô, chỉ rất lạnh nhạt, đầu cũng không quay lại mà rời đi.
Lục Tri Mẫn ngồi một lúc trong phòng ngủ trống rỗng, giống như một con búp bê gỗ đã chết không có linh hồn, cô nhìn quanh một vòng, sau đó đứng trước gương cởϊ qυầи áo của mình ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi xuống tầng, gõ cửa phòng Tô Chí Dũng, nói với ông: “Ba, thao con đi.”
Mấy ngày trôi qua, Lục Tri Mẫn đã hoàn toàn buông thả bản thân, tận tình cùng Tô Chí Dũng đắm chìm vào trong tình ái.
Chỉ cần Tô Chí Dũng ở nhà, hai người sẽ cùng thao nhau bất cứ lúc nào ở bất cứ đâu, có lúc Tô Cảnh ở thư phòng trên tầng, hai người dưới tầng cũng không cố kỵ gì làʍ t̠ìиɦ, sướиɠ đến nỗi cả người tê dại.
Lục Tri Mẫn nghĩ, cuộc đời ngắn ngủi, thay vì tự mình dằn vặt, không bằng tìm vui đúng lúc.

Bình luận

Để lại bình luận