Chương 45

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 45

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

” Nhậm Sơ Tuyết không trả lời, cơ hồ theo bản năng nhìn về phía Cố Ngưng.

Một đường đi tới, cô loáng thoáng nghĩ ra nguyên do Cố Ngưng đột nhiên đối xử với cô như vậy ở chỗ thủy cung.

Nhưng cô cũng không dám xác định, chỉ có thể an ủi mình cẩn thận một chút, chờ sau khi trở về cách đại tiểu thư nhà họ Cố ủ rũ thất thường này càng xa càng tốt.

Dù sao bảy ngày nghỉ Quốc Khánh vừa kết thúc, khoa tin học của Cố Ngưng ở cơ sở khu Bắc, Nhậm Sơ Tuyết học khoa tiếng Anh ở cơ sở chính, hai người không ở cùng một khu, về sau chắc chắn sẽ không gặp lại nhau nữa.

Về phần chuyện xảy ra mấy ngày nay, mặc dù ban đầu cô không tự nguyện, nhưng sau đó cơ bản là làm một cách nửa vời, dù sao dáng người và kỹ thuật của Cố Ngưng đều rất tốt, suy cho cùng cũng chỉ là người trưởng thành giải quyết nhu cầu của nhau mà thôi…

Suy nghĩ của cô hỗn loạn, Cố Ngưng cũng chậm rãi mở miệng.


Chà, dựa theo truyền thuyết này, những cặp đôi treo khóa đồng tâm lên đúng thật là sẽ vĩnh kết đồng tâm —
” Trần Hạo vui mừng khôn xiết, nụ cười trên gương mặt còn chưa duy trì được bao lâu, Cố Ngưng lại nói tiếp: ”
Cuối cùng sẽ giống như Lâm tiên sinh và người vợ đã mất của hắn trải qua cảnh âm dương cách biệt, vĩnh viễn không gặp lại?

” Giọng điệu của câu hỏi này rất thông minh.

Nụ cười của Chen Hao đột nhiên tắt lịm.

Cố Ngưng thản nhiên nói: ”
Mặc dù tôi không biết cậu có từng học lớp Mác-Lênin hay chưa, nhưng chủ nghĩa duy vật biện chứng cho rằng, mọi thứ trên thế giới không chỉ tạo nên toàn bộ thế giới, mà còn nằm ngoài ý thức, tinh thần và ý tưởng của con người, đồng thời thống nhất trong thế giới vật chất.

Do đó, mê tín phong kiến là không nên.

” Trần Hạo:

” Anh ta chỉ có thể xấu hổ gật đầu, giả vờ nghe hiểu, thấy Nhậm Sơ Tuyết cũng không nói thêm điều gì nữa. anh ta nhanh chóng ủ rũ trở về tìm cha mẹ của bản thân.

Trần Hạo còn chưa đi được bao xa, Cố Ngưng nhanh chóng xoay người, ho nhẹ hai tiếng, làm như vô tình mở miệng hỏi, ”
Em có muốn… đến cầu Tình Nhân xem không?

” Nhậm Sơ Tuyết:

?
” Không phải vừa bảo không nên tin vào phong kiến mê tín sao?

Bên tai Cố Ngưng ửng đỏ, vẻ mặt lại nghiêm trang.


Truyền thống đều là một nam một nữ, hiện tại hai người chúng ta là con gái cùng nhau đi đến đó, đương nhiên là vì phản nghịch hủ tục, bài trừ phong kiến mê tín.

” Nhậm Sơ Tuyết:


Tin được mới sợ ấy.

Tuy rằng oán thầm rất nhiều, nhưng Nhậm Sơ Tuyết cuối cùng vẫn ngầm đồng ý với Cố Ngưng không nói lý lẽ này, ngoan ngoãn bị dắt đi đến cầu Tình Nhân. Đi lên dọc theo những bậc thềm đá xanh, hai bên cầu Tình Nhân treo đầy vải đỏ, một đầu vải treo ở trên cầu, một đầu khác buộc khóa đồng tâm, trọng lượng của khóa khiến cho chúng bị kéo đến rủ xuống, giống như cờ bay.

Liếc mắt nhìn qua những chiếc khóa đồng tâm dày đặc, có cái mới có cái cũ, Nhậm Sơ Tuyết tò mò tiến lại gần nhìn, trên mỗi sợi vải đỏ đều dùng bút lông viết tên hai người yêu nhau và ngày treo khóa đồng tâm, cuối cùng còn thêm một câu vĩnh kết đồng tâm, có chỗ bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, chữ viết đã mơ hồ không nhìn rõ được nữa, mặt ngoài của khóa cũng bị rỉ sét loang lổ. Đầu cầu bày một cái bàn gỗ cũ, có một bà cụ ngồi ở đó, nhìn mặt mũi hiền lành, trên người mặc áo nhà tu màu xám tro, phía sau là hai thùng giấy các tông lớn, bên trong chất đầy đồ, tất cả đều là những dải vải và khóa đồng tâm như thế này.

Bình luận (0)

Để lại bình luận