Chương 59

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 59

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng cô lại như thế.

Bây giờ cô thậm chí rất muốn rất muốn… ôm lấy Cố Ngưng.

Nhậm Sơ Tuyết lúc mười tám tuổi đã hiểu vì sao lại có người yêu đồng tính, cũng ở trong đêm tuyết lẻ loi cô độc kia, lấy những lời không thể nói ra khỏi miệng, cùng với khăn quàng cổ dệt mất một tháng, đồng loạt chôn ở mùa đông kia.

Sau lễ Giáng sinh đó, cô không bao giờ nhận được hồi âm của người kia nữa, mà cô cũng vô số lần tự hỏi mình – nếu như lúc đó cô không đề nghị gặp mặt, có phải tất cả sẽ không thay đổi hay không?

Mà bây giờ, Cố Ngưng cũng giống như ”
người xa lạ
” kia, lại cho cô ảo giác được yêu.

Nhậm Sơ Tuyết đột nhiên không muốn có đáp án, cũng lười mắng mình có bao nhiêu đê tiện, thiếu tình yêu.

Cứ giả ngu, cứ giữ nguyên hiện trạng.

Cô đã từng chịu thiệt thòi, biết rõ bản thân không thể tham lam. …

Vì thế Nhậm Sơ Tuyết cúi đầu, làm bộ chuyên chú tiếp tục uống nước, mãi đến khi cái ly cạn nước thấy được đáy, mới hơi ngồi dậy, đặt cái ly trống lên đầu giường.

Cùng với động tác ngồi dậy của cô, chiếc chăn trượt xuống, đồng phục bệnh nhân từ trong chăn lộ ra, một lớp vải mỏng manh, nút áo tựa hồ không cài xong, chỗ cổ áo lộ ra một mảnh da thịt mềm mại, nơi đó được Cố Ngưng tỉ mỉ hôn lên từng tấc da từng tấc thịt, màu đỏ trên nền da trắng nõn, trải rộng khắp nơi.

Cố Ngưng liếc mắt một cái, đột nhiên cúi người xuống, mùi hương lạnh lẽo trên người cô ấy bao phủ lấy cô.

Một đôi tay với những khớp xương rõ ràng, vuốt ve trên người cô.


Đừng —
” Nhậm Sơ Tuyết gần như là kêu lên thành tiếng, thiếu chút nữa đụng ngã cái ly, cơ thể lùi về phía sau theo bản năng.

Cố Ngưng đang trong thời kỳ động dục sao?

Như thế nào lại có thể tùy thời tùy chỗ đều muốn làm…

Miệng hoa huyệt của cô không ngừng phập phồng, không biết là vì tức giận hay là gấp gáp.


Em gái,
” Ánh mắt Cố Ngưng trong suốt vô tội, ”
Chị chỉ muốn giúp em cài nút áo lại thôi.
” Nói xong, cô ấy dựa vào càng gần, gần đến mức Nhậm Sơ Tuyết có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của người phụ nữ phả vào xương quai xanh mẫn cảm của cô, ngón tay dọc theo từ phần eo của cô vuốt ve hướng lên trên, chậm rãi cầm lấy khuy áo bị thắt sai vị trí, cởi bỏ toàn bộ từng khuy một.

Nửa che nửa hở, lộ ra da thịt trắng hơn cả tuyết.

Quần áo ma sát, phát ra tiếng sột soạt rất nhỏ, chỗ đi qua giống như bị điện giật.

Cố Ngưng giúp cô cài lại từng cái cúc áo một một cách thỏa đáng, mãi cho đến nút áo trên cổ áo đã cài xong, xác nhận ngoại trừ mình ra không ai có thể nhìn thấy phong cảnh mê người kia nữa, lúc này cô ấy mới chịu bỏ qua.

Dường như Cố Ngưng thật sự chỉ muốn giúp cô cài nút áo, sau đó cũng không có động tác gì khác.

Tích tích tích, chất lỏng trong bình truyền nước chạy dọc theo ống thông nhỏ xuống từng giọt từng giọt một, chậm rãi chảy vào trong mạch máu của cô.

Trầm mặc trong chốc lát, Nhậm Sơ Tuyết đột nhiên nhớ tới chuyến du lịch này của mình không phải cảm lạnh thì là sốt, tuy rằng cảm lạnh là cảm lạnh giả, nhưng sốt là sốt thật, tóm lại đã gây thêm không ít phiền toái cho mấy phụ huynh, trong lòng áy náy, nhịn không được mở miệng hỏi: ”
Chú dì và anh Hạo…

” Nghe được cô xưng hô thân mật như vậy, Cố Ngưng mặt lạnh đến mức có thể đóng băng, cô sợ tới nỗi vội vàng sửa miệng, ”
… Ý em là hỏi Trần Hạo và bọn họ đang ở đâu?

” Lúc này Cố Ngưng mới nhẹ nhàng nói: ”
Trần Hạo và bọn họ ban ngày đi chơi, buổi tối đến xem nhưng thấy em còn chưa tỉnh nên đã về khách sạn rồi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận