Chương 60

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 60

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

” Cuối cùng còn bổ sung một câu, ”
Nhưng tôi vẫn luôn ở đây.
” Nửa câu sau được nhấn mạnh.

Chứng minh đầy đủ tấm lòng cô ấy.

Nhậm Sơ Tuyết: ”

” Đồ trẻ con.

Vì thế cô hoàn toàn không nể tình hừ một tiếng, nhỏ giọng than thở: ”
Bây giờ tôi ra nông nỗi này còn không biết là do ai làm hại đây~
” Khóe miệng lại không nhịn được giương lên.

Cố Ngưng ho nhẹ một tiếng, mặt hơi nóng, làm như vô tình nói sang chuyện khác, ”
… Ừ, vừa rồi trong mộng em nói ‘vì sao mãi không đến’ là đang đợi ai thế?

” Nghe được câu này, ý cười của Nhậm Sơ Tuyết nhất thời khựng lại trên mặt. …

Cố Ngưng dường như phát hiện Nhậm Sơ Tuyết có gì đó không đúng, vốn chỉ là tùy ý nói ra một vấn đề, dường như chạm đến bí mật sâu hơn.

Ngoài cửa sổ gió thổi đến lá cây xào xạc lắc lư.

Yên lặng một lát.


Là người em thích à?

” Giọng điệu Cố Ngưng rất bình tĩnh.

Rõ ràng là câu nghi vấn, lại dùng ngữ điệu trần thuật không có chút cảm xúc gì.

Nhậm Sơ Tuyết quay đầu, nhẹ giọng nói: ”
Em không muốn nói.
” Trái tim Cố Ngưng đập mạnh lên, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cơn ác mộng ẩn sâu nhất trong đáy lòng, nỗi sợ hãi bí mật nhất, dự cảm không tốt nhất, dường như đều trở thành sự thật vào ngay lúc này.

Cô ấy đối với Nhậm Sơ Tuyết, toàn bộ mọi chuyện đều nắm rõ như lòng bàn tay, biết tất cả những người đã theo đuổi Nhậm Sơ Tuyết, cũng biết Nhậm Sơ Tuyết đối với những chàng trai này có điều là ôm tâm tính ”
Hai bên có thể thích hợp
” để tiếp xúc với nhau.

Cho dù không thích cô, Nhậm Sơ Tuyết cũng không thể thích người khác.

Không đời nào.

Cô ấy không cho phép.

Bóng đêm an bình, hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy.

Trầm mặc như nước đọng.


Em đã đợi anh ấy rất lâu ư?
” Hồi lâu, Cố Ngưng khàn giọng hỏi.

Nhậm Sơ Tuyết không trả lời, nhưng hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má cô, dưới ánh sáng trắng nhu hòa của đèn trong phòng bệnh, nước mắt có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Nước mắt chính là câu trả lời.

Nhìn thấy hết cảnh tượng này vào trong đáy mắt, trái tim đập thình lình tập kích Cố Ngưng, nỗi sợ hãi đầy trời khiến cho cô không có chỗ trốn.

Cố Ngưng dùng một tay ôm ngực, cảm xúc trong lòng giống như có điều gì đó, khiến cho cô cảm thấy trái tim thật sự quặn đau.

Người có thể làm cho đối phương trong lúc mê man cũng thì thào hô, người có thể làm cho đối phương ở trong giấc mơ cũng cảm thấy nóng ruột nóng gan, người có thể làm cho đối phương lâm vào nỗi đau thương đến rơi lệ…

Chỉ là tưởng tượng mà thôi, còn chưa gặp mặt được người đó, nhưng cô ấy đã ngay lập tức ghen tị đến sắp điên lên rồi.

Nhậm Sơ Tuyết bỗng nhiên cảm giác cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, quay đầu mới phát hiện Cố Ngưng đang nắm chặt cổ tay mình, dùng sức đến nỗi khiến cho cổ tay hiện ra một vết đỏ hình vòng. Ánh mắt Cố Ngưng rất nhu hòa, ngoại trừ khóe mắt đỏ bừng, giọng điệu thần thái thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, ”
Ngoan, nói cho tôi biết, người đó là ai?
” Không biết có phải là ảo giác hay không, Nhậm Sơ Tuyết luôn cảm thấy trong lời nói của Cố Ngưng mang theo ý tứ vô cùng nguy hiểm.

Bề ngoài có ngụy trang dịu dàng, nhưng hận ý trong ánh mắt không giấu được.

Cổ tay bị nắm chặt hơn nữa, mu bàn tay còn bị kim đâm, Nhậm Sơ Tuyết sợ động đến kim tiêm, không dám động đậy.

Chỉ biết lắc đầu trong sợ hãi.

Thấy cô bảo vệ người kia, Cố Ngưng buông tay, cười như có như không với Nhậm Sơ Tuyết, ”
Tôi mà có thể làm gì với người đó được cơ chứ?

Bình luận (0)

Để lại bình luận