Chương 64

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 64

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vừa rồi em không chú ý tới điện thoại…

“Cô nhỏ giọng nói xin lỗi.

Triệu Nghiên ở đầu bên kia điện thoại dường như cũng không để chuyện này ở trong lòng, giọng nói dịu dàng, ”
Không có việc gì, không có việc gì, chị chỉ muốn hỏi tối nay em có kế hoạch gì không?

Có rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm, em thấy thế nào?

” Nhậm Sơ Tuyết có chút khó xử: ”
Đêm nay em…

” ”
Sơ Tuyết, em có nhớ lúc mà em tham gia cuộc thi phiên dịch, chị đã hỗ trợ em việc xem xét bản thảo có đúng không?

Không phải lúc đó em đã nói rằng nếu em có thời gian sẽ mời chị gái ăn tối à?
” Triệu Nghiên đột nhiên chen vào, thái độ của cô ấy cũng không hung hăng khiến người khác sợ, nhưng trong lời nói lẫn ngoài lời nói tựa hồ đều không cho phép cô từ chối.

Nhậm Sơ Tuyết mới nhớ ra bản thân còn thiếu ngườitôimột món nợ ân tình, cô lấy cớ từ chối nói vòng vo lý do mấy lần, cuối cùng vẫn đổi thành một chữ ”
Được
” vô cùng đơn giản.

Không biết tại sao, sâu trong đáy lòng của Nhậm Sơ Tuyết mơ hồ dâng lên một chút bất an, cô muốn kiếm Đào Nhã Nhã để cô ấy đi cùng mình, nhưng bỗng nhiên nhớ tới Đào Nhã Nhã là người ở thành phố này, cuối tuần này cô ấy đã về nhà.

Vì thế là với tâm trạng bứt rứt và bất an thế này, cô đã chờ đến thời gian hẹn vào buổi tối.

Vào lúc tám giờ tối, bầu trời ở thành phố Z đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn neon lóe lên sáng rực cả thành phố, suốt chặng đường Nhậm Sơ Tuyết vẫn đi theo bảng chỉ dẫn để đi, đi tới cuối đường Dân Sinh.

Khu vực này rất hoang vắng, hình như là một khu dân cư lâu đời, dưới lầu là cửa hàng mặt tiền, nhưng cửa đã đóng chặt, còn có rất nhiều ô tô đậu ở trước cửa, mượn bóng đêm đen tối che chúng đi, lặng lẽ chờ đợi chủ nhân của chúng quay về.

Cô vừa mới vội vàng nhìn lướt qua những chiếc ô tô đậu trước cổng khu phố có vẻ đơn sơ thậm chí có phần đổ nát này, ngoài ý muốn phát hiện được, dựa vào kiến thức ít ỏi về xe ô tô của cô, cô có thể nhận ra có vài chiếc Mercedes – Benz và biển số xe BMW, thậm chí có mấy chiếc còn che biển số xe một cách thần bí.

Trái tim của cô lỡ mất một nhịp.

Nhưng nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cách đó không xa, Triệu Nghiên vẫy vẫy tay với cô, nhiệt tình hét lên một tiếng: ”
Sơ Tuyết, đi bên này.

” Vóc người của Triệu Nghiên không kém cô nhiều cho lắm, bề ngoài không thể nói là xinh đẹp, nhưng chịtôiluôn cười híp mắt, khóe miệng khi cười rộ lên sẽ có hai lúm đồng tiền nhỏ, trông vô cùng thân thiện.

Sau khi được dẫn vào thang máy từ cửa sau, Nhậm Sơ Tuyết mới phát hiện có thứ gì đó được cất giấu bên trong tòa nhà ba tầng cũ nát này. Đại sảnh lầu hai rất rộng rãi, hai vách tường treo tranh phong cảnh, trên trần nhà có từng ngọn đèn lồng kiểu Trung Quốc rủ xuống, được dệt vô cùng tinh xảo, nhỏ như cánh ve sầu, không biết được làm bằng chất liệu gì.

Trong lòng của Nhậm Sơ Tuyết càng lúc càng cảm thấy bất an, lấy hiểu biết của cô về gia cảnh của Triệu Nghiên, đừng nói đến việc chịtôicó đủ khả năng chi trả nổi hay không, cho dù có đủ khả năng đi chăng nữa, chịtôicũng chưa chắc đã có phương pháp tiếp xúc đến những nơi như thế này.

Suốt chặng đường đi luôn có nhân viên phục vụ dẫn đường, những ô phòng hình như được đặt tên là Lục Nghệ, hai người bước vào trong ô phòng treo chữ ”
Xuân Thu
” trên cửa.

Vừa vào phòng bao, hai đĩa rau nguội đã được bày sẵn trên bàn tròn, nước cốt dừa đã được rót sẵn vào ly thủy tinh, bên cạnh còn có gáo dừa đã cắt ra trước.

Bình luận (0)

Để lại bình luận