Chương 111

Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ đáng yêu rồi.

Cố Ngưng cân nhắc từng câu chữ, chậm rãi viết xuống đề nghị mình cho đối phương, chữ viết thanh tuấn, du vân kinh long. Đối với những việc đến cả cô ấy cũng không có cách nào để giải quyết, Cố Ngưng sẽ viết lên
“Dành riêng để thảo luận”
, lạc khoản là
“người xa lạ”
, có lúc cô ấy cũng cảm thấy mình cực kỳ có nề nếp giống với một giáo viên già nghiêm khắc, nhưng lại thật sự e sợ trong lời nói của mình có chỗ nào lỗ mãng, mạo phạm đến đối phương, khiến cho mối quan hệ bí mật bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ trong khoảnh khắc tan vỡ.

Cô yêu cầu nữ giáo viên không nói cho đối phương biết mình là ai.

Lại càng không dám suy nghĩ sâu sắc về việc bản thân đối với đối phương rốt cuộc là tình cảm gì.

Cô quá trân trọng mối quan hệ này, cũng bởi vậy mà lo được lo mất.

Thư từ qua lại như vậy kéo dài đến lễ Giáng Sinh năm đó, lễ Giáng Sinh vừa vặn là thứ bảy, sáng sớm Cố Ngưng đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho bọn nhỏ để lên xe, đương nhiên cũng có một phần cho Nhậm Sơ Tuyết.

Cô ấy đã mua một sợi dây chuyền hoa Dành Dành có màu trắng cổ điển kiểu mới nhất của một cửa hàng trang sức.

Cô ấy đương nhiên sẽ không thừa nhận, là bởi vì nhìn thấy lời giới thiệu dưới dây chuyền: Hoa của cây Dành Dành là
“Tình yêu bí mật”
cho nên mới mua.

Cô chuẩn bị hồi lâu phần tự giới thiệu có lẽ có thể cùng sợi dây chuyền này để truyền đạt cho đối phương. Đương nhiên – – điều kiện tiên quyết là hôm nay đối phương có đi tới trường học đặc thù.

Cố Ngưng đến trường, quả thật cũng thấy được Nhậm Sơ Tuyết.

Nhậm Sơ Tuyết mặc áo khoác lông cừu, đội mũ nai vô cùng đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, trong nháy mắt khiến trong lòng Cố Ngưng sinh ra cảm giác vui mừng và ấm áp vô hạn.

Nhưng một giây sau, Cố Ngưng chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, cô ấy đứng tại chỗ, nửa bước cũng không thể động đậy.

Bên cạnh Nhậm Sơ Tuyết là một nam sinh thanh tú xấp xỉ tuổi cô, tầm mắt dời xuống, nam sinh đang mỉm cười ôm lấy bả vai của Nhậm Sơ Tuyết, Nhậm Sơ Tuyết không từ chối, cô chỉ cúi đầu, gương mặt đỏ bừng, dường như là thẹn thùng.

Cuối cùng, Cố Ngưng ném đi sợi dây chuyền kia, lời tự giới thiệu mà cô ấy đã chờ đợi rất lâu, chỉ thiếu một cơ hội nói ra cũng vứt đi cùng với nó…

“Xin chào, tôi là Cố Ngưng, là ‘Người lạ thân mến’ trong thư của bạn, hiện tại, tôi không muốn làm người lạ của bạn nữa.”
Thật lâu sau, Cố Ngưng vẫn không phân biệt được, rốt cuộc bản thân đã động tâm với đối phương từ lúc nào.

Vào học kỳ hai của năm tư, ở một ngày nào đó của tháng tư, mùa xuân se lạnh. Đêm nay Cố Ngưng uống một ít rượu, năm cuối cấp chính là mùa chia tay, cô cũng không phải ngoại lệ.

Hai người đã từng cùng cô làm đồng đội thi đấu đang muốn rời khỏi thành phố Z — Ôn Tranh muốn làm nghiên cứu sinh đi đến học ở đại học Bắc Kinh, Lam Vi quyết định ra nước ngoài du học, đã làm xong visa.

Trước khi hai người rời khỏi đại học Z, mọi người nhất trí quyết định tổ chức một bữa cơm chia tay.

Rượu chia tay, uống xong cảm thấy rất sầu não, có vài người uống quá chén, đặc biệt là Ôn Tranh, người học đại học Bắc Kinh, uống rất nhiều, say mèm, cả người nồng nặc mùi rượu, đôi mắt cũng đỏ lên, nhìn chằm chằm Cố Ngưng.

Ghế và bàn tròn phát ra tiếng va chạm kịch liệt, đột nhiên, Ôn Tranh nghiêng ngả lảo đảo giơ ly rượu đi về phía cô ấy.

“Cố, Cố Ngưng…

Ly này anh kính em, kính em đã dẫn dắt cả đội của chúng ta vượt qua trăm ngàn gian nan thử thách, dẫn dắt cả anh, dẫn dắt anh học hỏi được rất nhiều thứ trong suốt bốn năm nay…”

Bình luận

Để lại bình luận