Chương 112

Cố Ngưng nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của anh ta,
“Là việc tôi nên làm, chúc anh thành công trong việc học tập ở đại học Bắc Kinh.”
Ôn Tranh bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt trông vô cùng thống khổ và kỳ lạ,
“Cố Ngưng, em có thể đừng xa lạ với anh, với anh như vậy được không…

Em biết rõ, biết rõ…”
Dường như anh ta đã thật sự uống say, rượu trong ly cũng lắc lư theo cơ thể đang ngã nghiêng qua lại của anh ta, làm ướt cổ tay áo của Cố Ngưng.

Cố Ngưng hơi nhíu mày,
“Anh uống say rồi…”

“Anh không uống say!

Không có!”
Khuôn mặt vốn có vẻ anh tuấn của Ôn Tranh lúc này trở nên vặn vẹo thành một dấu chấm than vô nghĩa, anh ta rống to như thể đang trút giận lên người cô ấy.

“Anh rất tỉnh táo, anh vô cùng tỉnh táo…

Cố Ngưng, không phải em đã nói sẽ đi học ở đại học Bắc Kinh rồi sao…

Vì sao cuối cùng em lại đổi ý, vì cái gì mà em lại lựa chọn ở lại đây, vì sao hả?!”
Những người khác trên bàn rượu cũng bị Ôn Tranh làm cho hoảng sợ.

Một nam sinh nhuộm tóc xám bạc tiến lên, chen vào giữa hai người, hòa giải đôi bên với nụ cười tinh nghịch trên môi.

“Ôn Tranh, cậu không hiểu gì hết rồi, chị Ngưng đang có bằng thạc sĩ mà, năm năm sau chính là tiến sĩ rồi, không giống tương lai chúng ta còn phải khổ sở thi lên tiến sĩ đó, ha ha ha…”
Không đợi cậu nói xong, Ôn Tranh đã mất kiên nhẫn đẩy cậu con trai tóc xám bạc ra,
“…

Lỗ Tri Thận, rốt cuộc có chuyện gì với cậu vậy?

Tránh qua một bên đi.”
Nam sinh tên Lỗ Tri Thận không đề phòng, bị anh ta đẩy mạnh, lảo đảo một cái, may mắn được người con gái tóc xoăn bên cạnh đỡ lấy.

Vẻ mặt người con gái tóc xoăn rất khó coi, giọng nói sắc bén như tiếng còi,
“Ôn Tranh, cậu nổi điên với người khác làm cái gì?

Cậu thích Cố Ngưng bốn năm thì Cố Ngưng bắt buộc phải thích cậu à?

Còn nói cùng đi học đại học Bắc Kinh?

Là Cố Ngưng đã đồng ý với cậu ở trong giấc mơ của cậu đúng không!”
Tờ giấy dán cửa sổ nhạy cảm nhất bị cô gái tóc xoăn không chút lưu tình xuyên thủng, gương mặt của Ôn Tranh đỏ bừng lên, bàn tay không ngừng run rẩy, tựa hồ vì xấu hổ mà tức giận, đột nhiên mạnh tay ném chiếc cốc xuống đất.

Tiếng ly thủy tinh vỡ vụn thanh thúy vang vọng trong phòng bao nhỏ.

Cố Ngưng cách Ôn Tranh gần nhất, áo sơ mi trắng nhất thời bị rượu hắt ra làm ướt một vùng lớn.

Lam Vi thét chói tai.

Sau đó là những cuộc cãi vã vô nghĩa và tiếng bước chân, tiếng la hét với tiếng khuyên can vội vã của người phục vụ sau khi nghe thấy tiếng động… Đủ mọi loại âm thanh trộn lẫn với nhau, liên tiếp không ngừng, tạo thành một bản giao hưởng ồn ào đến khó chịu vang lên trong phòng.

Một bữa cơm chia tay thật sự trở thành bữa cơm
“Có sống hay chết cũng không qua lại với nhau nữa”
, cuối cùng ầm ĩ tan rã trong không vui. Ôn Tranh bị những nam sinh khác đỡ lên xe taxi, trước khi đóng cửa xe, anh ta còn vừa khóc vừa cười gọi tên Cố Ngưng.

Những người khác cũng lục tục giải tán, ai về nhà nấy.

Vào ngày hôm đó, vì cảnh báo thời tiết ô nhiễm nghiêm trọng ở thành phố Z đã được nâng cấp thành màu cam, các biện pháp ứng phó cấp 2 đã được kích hoạt và các phương tiện cơ giới bị hạn chế đi lại.

Thật không may, xe của Cố Ngưng cũng là một trong những phương tiện bị hạn chế. Đây cũng là nguyên nhân sau khi kết thúc
“bữa cơm chia tay”
, Cố Ngưng đeo khẩu trang, một mình ngồi ở chỗ tàu điện ngầm trở về trường học.

Bởi vì sắp đến chuyến tàu cuối cùng, toa tàu điện ngầm ngày thường chật chội hiện tại có vẻ rất trống trải, chỉ có vài hành khách tản ra ngồi, rải rác như những vì sao.

Bình luận

Để lại bình luận