Chương 113

Cố Ngưng mệt mỏi cau mày lại, trong lòng đầy tâm sự, nhìn bóng tối lướt qua ngoài cửa sổ, ngây người lâm vào trầm tư.

Cô ấy quả thật chưa từng đồng ý với Ôn Tranh, nhưng Ôn Tranh vẫn biết cô ấy ghét đại học Z, cũng biết lúc thi đại học, ngôi trường mà cô ấy muốn điền nguyện vọng nhất chính là đại học Bắc Kinh, Ôn Tranh cố gắng bốn năm, chỉ vì để làm nghiên cứu sinh đến học ở trường cô ấy muốn đến.

Cô ấy có nên rung động không?

Có lẽ vậy.

Nhưng mà Cố Ngưng chỉ cảm thấy chán ghét.

Nhưng lời Ôn Tranh nói cũng không phải không có lý, cô ấy đúng thật là đột nhiên thay đổi chủ ý.

Ngay từ đầu, Cố Ngưng quyết tâm đến Đại học Bắc Kinh, quyết định này rất kiên định, kiên định đến mức cho dù bắt đầu từ năm thứ ba đại học, thầy giáo dẫn cô ấy đi phòng thí nghiệm đã không ngừng ám chỉ rằng trong tay đang có bằng tiến sĩ trực tiếp, có thể trao cho cô ấy, có thể dẫn cô ấy làm hạng mục trung tâm, bồi dưỡng trọng điểm của trường học, tốt nghiệp trực tiếp ở lại trường…

Thậm chí, củ cà rốt này còn lớn hơn cả cây gậy, ám chỉ nếu như cô ấy đi trường khác, có thể không lấy được thư đề cử của hiệu trưởng. Đủ loại quyền lợi như vậy, cuối cùng Cố Ngưng đều nhẹ nhàng dùng một câu
“Cảm ơn thầy, em sẽ suy nghĩ lại một chút”
để cho qua.

Kiểu qua loa quanh co này vẫn tiếp tục kéo dài đến học kỳ năm tư, cho đến khi cô ấy gặp được Nhậm Sơ Tuyết.

Trong thư, cô gái cân nhắc từng câu từng chữ, cẩn thận hỏi cô ấy:
“…Đàn chị, sau khi tốt nghiệp chị còn ở đây không?

Hay chị sẽ đi thành phố khác, có tiện nói với em một chút không?

Không biết chúng ta còn có cơ hội gặp mặt một lần hay không.”

Khi thầy hướng dẫn nhắc tới việc giữ cô ấy ở lại trường, Cố Ngưng nhớ tới lá thư kia, nhớ tới sự níu kéo của cô gái được giấu trong thư.

Cuối cùng, ma xui quỷ khiến, cô ấy đã đồng ý với thầy hướng dẫn.

Bây giờ nghĩ lại, quyết định này đúng thật không biết là tốt hay xấu. Đang lúc cô ấy ngây người, bỗng nhiên giọng nữ thông báo nhẹ nhàng vang lên:
“Đoàn tàu điện ngầm sắp tới ga Văn Viện, mời hành khách đi tới Văn Viện chuẩn bị sẵn sàng, theo thứ tự từ cửa xe bên phải xuống xe…”
Nương theo tiếng phanh xe, cửa xe mở ra rồi đóng lại, một cô gái đi lên.

Cô gái mệt mỏi lê bước, tìm một vị trí gần cửa, vừa vặn là vị trí đối diện Cố Ngưng, mệt mỏi muốn ngủ.

Cố Ngưng vốn đang không yên lòng bỗng giật mình.

Sao lại là em ấy?

Hôm nay Nhậm Sơ Tuyết dường như sẽ phải đi tham dự một cuộc hẹn quan trọng, cô cố ý ăn diện một chút, hai bên tết bím tóc tinh tế, đuôi tóc dùng một cái nơ bướm màu đỏ cố định lại phần cuối, áo sơ mi thêu, thêm chiếc váy xếp ly có phong cách Nhật Bản.

Không biết có phải vừa đi hẹn hò với bạn trai về hay không.

Thật sự là…

Có chút đáng yêu.

Trái tim cô ấy đập nhanh hơn, trong lòng lại chua xót không nói nên lời, Cố Ngưng cố gắng khống chế ánh mắt không nhìn về phía đối diện.

Không biết nên may mắn hay mất mát, khẩu trang vốn đeo lên dùng để chống bụi giờ phút này trở thành yểm hộ tốt nhất của cô ấy.

Người thiếu nữ ngồi ở phía đối diện tựa hồ thật sự vô cùng buồn ngủ, vừa lên xe không được bao lâu, cô đã nhanh chóng nghiêng đầu, ôm cặp sách, dựa vào tay vịn bên cạnh tàu điện ngầm, không chút đề phòng mà ngủ thiếp đi.

Cùng một hàng với Nhậm Sơ Tuyết, một người đàn ông hơi mập mạp ngồi ở đầu kia.

Từ lúc Nhậm Sơ Tuyết lên xe, ánh mắt người đàn ông hơi mập mạp đó vẫn dõi theo cô như hình với bóng.

Bình luận

Để lại bình luận