Chương 114

Thấy cô ngủ rồi, lá gan của gã ta lớn hơn, trực tiếp quay đầu, tầm mắt không kiêng nể gì đảo qua toàn thân trên dưới người thiếu nữ, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó sắp lộ ra trên ngực.

Cố Ngưng không nói một lời nhìn người đàn ông hơi béo kia, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, bàn tay giấu dưới ghế gắt gao nắm chặt, trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng mạch máu màu xanh.

Gã đàn ông hơi mập tựa hồ nhận ra điều gì đó, vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cố Ngưng, gã ta lập tức chột dạ quay đầu.

Nhưng hiệu quả từ ánh mắt cảnh cáo của Cố Ngưng cũng không kéo dài quá lâu, người đàn ông hơi béo lại bắt đầu rục rịch.

Gã ta chậm rãi, cố gắng từ bên kia ghế ngồi, lặng lẽ di chuyển về phía chỗ ngồi của Nhậm Sơ Tuyết, từng chút từng chút tới gần cô. Đột nhiên, động tác của người đàn ông hơi mập dừng lại.

Gã ta nhìn thấy, người phụ nữ đối diện đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp đứng lên.

Người phụ nữ đó có vóc dáng rất cao, dáng người cao gầy, phỏng chừng còn cao hơn gã ta một chút.

Người phụ nữ đeo khẩu trang đi tới trước mặt gã ta, cúi người xuống, cách gã ta rất gần, gần đến mức gã ta có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người của người phụ nữ, nhưng gã ta không dám để suy nghĩ trong đầu mình chạy loạn sang dục vọng.

Bởi vì bàn tay cầm con dao quân đội Thụy Sĩ của người phụ nữ cũng đang cách rất gần với gã ta.

Bàn tay trắng nõn như ngọc nắm thành nắm đấm, giữa ngón giữa và ngón áp út kẹp một con dao tỏa sáng lấp lánh ánh kim loại.

Lưỡi dao cũng không dài, thậm chí không đạt tới tiêu chuẩn của dao bị kiểm soát.

Phía trước cùng là hình chữ thập đã được cải tiến.

Cứ như vậy được đặt ở sát bên cạnh cánh mũi phía trên của gã ta, tới gần vị trí của mắt phải, chỉ kém như vậy một chút, là lập tức có thể trượt vào hốc mắt của gã ta.

Thậm chí gã ta cũng không biết người phụ nữ đã rút dao ra từ lúc nào, động tác của đối phương rất nhanh, nhanh đến mức gã ta không kịp phản ứng, chờ đến lúc gã ta kịp phản ứng lại, quần áo sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Cố Ngưng dùng tư thế từ trên cao liếc xuống, nhìn thẳng gã đàn ông mập mạp, giọng điệu rất bình tĩnh, tựa như đang trần thuật một sự thật không thể bình thường hơn.

“Nếu như đôi mắt cứ thích nhìn những chỗ không nên nhìn, có thể móc chúng ra.”
Những hành khách khác ngồi rải rác trong toa, không biết vừa rồi thực sự không để ý hay chỉ là không muốn tọc mạch, đột nhiên bùng nổ, nhìn về phía họ và bắt đầu xì xào bàn tán.

Một mặt là cảm giác áp bách mãnh liệt đến từ người phụ nữ đang đứng trước mình, mặt khác, nhận phải ánh mắt khinh bỉ của những hành khách khác trong xe, người đàn ông hơi mập co rúm lại một chút, cúi đầu, di chuyển về vị trí ngồi ban đầu.

Cố Ngưng cũng không trở lại vị trí của mình ban đầu, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh Nhậm Sơ Tuyết, ngăn cách cô và cái gã đàn ông hơi mập mạp kia.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt cô ấy phức tạp nhìn thoáng qua cô gái đang ngủ say bên cạnh.

Cô ấy nhớ tới bức thư cuối cùng cô ấy nhận được từ Nhậm Sơ Tuyết.

Khi đó vừa mới biết cô muốn ở lại đại học Z, ngòi bút của thiếu nữ hưng phấn tới mức đâm thủng cả lưng giấy, chữ T tròn trịa đáng yêu cũng nhảy múa, kết thúc thư, nét bút trở nên run rẩy.

“Chị, vậy Giáng sinh này, em muốn đón Giáng Sinh cùng chị, có được không?”
Nhưng rõ ràng đã nói Giáng sinh sẽ đón cùng cô ấy, vì sao cuối cùng lại có thêm một người bạn trai?

Bình luận

Để lại bình luận