Chương 116

Cố Ngưng chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy sườn mặt đáng yêu của người thiếu nữ.

Tầm mắt không thể khống chế dời xuống dưới, miêu tả ánh mắt, mũi của đối phương, mãi cho đến môi, môi thiếu nữ khéo léo mượt mà, màu hồng nhạt, giống với màu cánh hoa anh đào, trong lúc ngủ say không tự giác hơi hơi mở ra, tựa hồ đang dụ dỗ người ta đi sâu vào.

Hôn lên đôi môi đó, nhất định rất ngọt ngào.

Bị chính suy nghĩ đột nhiên xuất hiện của bản thân mình làm cho cô ấy cắn phải đầu lưỡi, Cố Ngưng, sao cô ấy có thể… có thể nghĩ như vậy?

Có gì khác với người đàn ông đáng khinh vừa rồi không?

Tình dục đối với Cố Ngưng lúc này mà nói, vẫn là thứ hoàn toàn xa lạ.

Giống như có tật giật mình, lỗ tai Cố Ngưng ửng đỏ, quay đầu đi.

Cứ như vậy lẳng lặng để cho đối phương dựa vào mình chốc lát.

Trong lòng giống như đặt điệu hát yêu thích nhất.

“Trạm kế tiếp:
trạm trường thành phố, mời hành khách muốn xuống xe xin đi trước…”
Đài phát thanh vang lên, Cố Ngưng khẽ đẩy Nhậm Sơ Tuyết:
“Sắp tới rồi.”
Giọng nói cách lớp khẩu trang có chút mơ hồ.

“Ừm…”
Nhậm Sơ Tuyết mơ mơ màng màng mở to mắt, khi thấy rõ mình đang ngủ thiếp đi và dựa vào vai một người con gái đeo khẩu trang xa lạ, trong nháy mắt lộ ra biểu cảm vô cùng khiếp sợ và hoảng hốt.

Cả người cô bị hơi nóng hấp chín, gương mặt cũng đỏ bừng, hoang mang rối loạn, vội vàng xin lỗi,
“Thật sự rất xin lỗi…

Tôi, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy…”
Cố Ngưng nhìn vẻ mặt luống cuống tay chân của cô, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc cô, cô ấy động đậy bả vai, làm như vô tình nói:
“Hình như có chút tê tê.”
Nhậm Sơ Tuyết thấp thỏm bất an,
“Là, là tôi dựa nên tê rồi sao?”

“Ừm.”
Đột nhiên hơi thở ngọt ngào như mật đường trên người của người thiếu nữ bất ngờ không kịp đề phòng tràn đầy chóp mũi của cô ấy.

Nhậm Sơ Tuyết nghiêng người, tay phải vòng qua trước ngực cô ấy, đặt lên vai trái của cô ấy, tay trái khoác lên vai phải của cô ấy.

Hai người cách nhau quá gần, gần đến mức Cố Ngưng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, hơi nóng phả vào cổ cô ấy.

Trên vai truyền đến cảm giác bị xoa bóp không nhẹ, không nặng.

Em bé của cô ấy, cứ như vậy mà ngây thơ tin tưởng cô ấy, cẩn thận từng li từng tí cho xoa bóp bả vai cho cô ấy.

Ngoan lắm.

Thật dễ bị lừa gạt.

Cố Ngưng che giấu nụ cười của mình dưới khẩu trang. Đôi vai cứ như vậy bị xoa bóp cho đến tận lúc trước khi xuống xe.

Hai người xuống xe, ra khỏi cửa tàu điện ngầm, từ chỗ tàu điện ngầm cách cổng trường gần nhất cũng còn một đoạn, các cô đi trên đường cùng nhau, hai bên đường trồng từng hàng cây long não cao lớn. Đêm hôm đó có trăng, ánh trăng treo cao trên cây long não, trong trắng nhạt hiện lên lớp bụi mịt mù, phủ đầy bụi đất, giống như một khối sa tanh màu ngọc bích lâu năm được đặt ở trong nhà kho, không ai quan tâm đến nó.

Sắc trời rất tối, đại học thành phố nằm ở nơi hẻo lánh, trên đường bóng người thưa thớt.

Bước chân Nhậm Sơ Tuyết rất nhanh, có chút sợ hãi đi theo cô ấy, nhận ra đối phương sợ bóng tối, Cố Ngưng đi chậm lại.

Rõ ràng cô có tay dài chân dài hơn đối phương, nhưng lại chậm rì rì đi ở phía sau của người thiếu nữ, nhanh chóng duy trì khoảng cách một bước chân. Đi bộ ước chừng mười phút, cuối cùng cũng vào tới sân trường, hoa phượng đỏ của khu chính nở rộ rực rỡ, rất thơm, cành hoa vươn ra từ cây này sang cây khác, phấp phới trong gió đêm, lắc lư màu nước, trên cánh hoa màu trắng muốt e ấp ra màu tím, phô bày ra các màu sắc khác nhau. Đêm tối yên tĩnh, hai người cứ như vậy chậm rãi đi tới.

Bình luận

Để lại bình luận