Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Ninh An há miệng, vô thức bò về phía trước hòng thoát khỏi tấn công đằng sau.

Nhưng bàn gỗ được mài bóng loáng, Mẫu hoàng của nàng lại rất khỏe, sự cố gắng của Ninh An chỉ đổi lại là những dấu tay in trên mặt bàn.

Cơ thể và lý trí của tiểu Đế Cơ cùng bị kéo vào vực sâu.

Sắp không chịu nổi rồi.

Hai chân buông thõng giữa không trung của Ninh An run lên, bàn chân không với tới đất quặp lại thành vành trăng khuyết.

Cảm giác ngứa ngáy ở ngực lại ập tới, nhưng Mẫu hoàng ở phía sau nàng vẫn không chịu buông tha, điên cuồng nhấp liên tục.

Không được, điên mất.

Trong cơn đê mê, Ninh An cảm giác cúc hoa của mình như bị bỏng, vừa đau vừa ngứa, chỉ cần đụng nhẹ một cái là sung sướng vô cùng, mà lúc này Nữ hoàng còn đang dùng chim lớn của mình đưa đẩy vào sâu bên trong nàng.

“Dừng, dừng lại, Mẫu hoàng, đủ rồi, ta muốn ra.”

Ninh An nghẹn ngào,

“Dừng lại đi mẫu hoàng, xin người.”

Nữ hoàng cúi đầu nhìn tiểu Đế Cơ bị dày vò dưới thân mình, nhìn Ninh An nằm trên bàn nghẹn ngào rên rỉ cầu xin.

Vẫn chưa đủ, Nữ hoàng nghĩ, vẫn muốn nhiều hơn nữa.

Ngón tay thon dài của Nữ hoàng bấu chặt lấy eo Ninh An, tăng nhanh tốc độ đưa đẩy, nước mắt và sự bàng hoàng của Ninh An càng khiến nàng vui sướng.

Thứ nàng yêu và muốn không chỉ là sung sướng về mặt thể xác, thứ nàng thật sự muốn nhìn thấy là dáng vẻ con gái nhỏ bé đáng yêu của mình bị bắt nạt khóc thút thít, không chịu được mà gọi nàng cầu xin tha thứ.

Đúng là hậu duệ của Tiên đế, Nữ hoàng đã thừa hưởng tất cả bản tính dâm dục của Tiên đế.

Vậy nên khi Ninh An không chịu nổi nữa, bủn rủn ngục trên bàn rên rỉ, Nữ hoàng cũng lên đỉnh cơn khoái cảm, nàng thúc mạnh, bắn tất cả dục vọng đã nhịn suốt một ngày vào sâu bên trong. …

Cơn mưa mùa hạ luôn đến rồi đi một cách vội vã, sáng Cố Uyên vừa cảm thấy trong người khó chịu thì tới lúc ăn trưa, ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, rồi trong chớp mắt chuyển thành một cơn mưa nặng hạt.

Lúc này, có người gõ cổng lớn của phủ Vệ Vương, nàng cùng Vệ Vương nhìn cung nữ đang lau nước mưa trên mặt, trong lòng ẩn chứa sợ hãi, sợ thánh chỉ bị mưa thấm ướt trong tay nàng ta, sợ nghe được tin tức mình không muốn nghe.

Cơn mưa rất lớn, tin tức trong cung đến quá vội, mà cơn mưa này cũng đến quá nhanh.

Cung nữ thu hồi thánh chỉ rồi lập tức đội mưa lên kiệu, đi thẳng về phía trước, để lại mẫu nữ hai người trong phòng khách lặng thinh.

Cố Uyên không biết mình đã ngồi như thế được bao lâu, nhưng ngoài trời vẫn đang mưa, tiểu Thế tử quay đầu nhìn mẫu thân, Vệ Vương thì vẫn luôn im lặng nhìn nàng, nhìn nàng cuối cùng cũng có phản ứng, Vệ Vương đứng dậy, ôm con gái vào lòng.

“Khóc đi.”

Ninh An không ngờ mọi chuyện được thực hiện nhanh đến vậy, nhanh đến mức nàng chưa kịp hoàn hồn đã xong xuôi.

Nhưng Hoàng hậu đương triều thì lại vỗ bàn mắng Mẫu hoàng của nàng một trận.

Bình luận (0)

Để lại bình luận