Chương 107

Ninh An nằm trong chăn thì trái tim sắp nhảy ra ngoài, nàng nghe được tiếng nói của Nữ hoàng đang càng lúc càng gần.

Nàng nên làm gì đây?

Sẽ bị phát hiện sao?

Ninh An thử cuộn mình lại nhưng lại sợ Nữ hoàng sẽ nhận ra.

Nàng cố gắng ổn định lại nhịp thở, ghé lại gần chân của Mẫu hậu.

Y phục của nàng đâu, có kịp mặc vào không?

Nếu Mẫu hoàng phát hiện lật chăn lên, nàng nên nói thế nào?

Ninh An lo lắng toát mồ hôi.

“Ninh Nhi đâu?”

Tiếng của Mẫu hoàng ở ngay bên tai nàng, lúc này nàng cảm giác như nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, mồ hôi tích thành giọt chảy xuống đệm.

Ninh An như bị hoá đá, mồ hôi lấm tấm trên thân.

Thậm chí nàng còn không dám thở mạnh.

“Sao, ta chăm sóc cho con bé mà ngài vẫn không yên tâm à?”

Giọng Hoàng hậu run run, tất nhiên Nữ hoàng nhận ra.

Hai người trầm mặc.

Hiển nhiên là Hoàng hậu không kịp mặc y phục, chân dài trần trụi phô bày trước mắt Ninh An, dưới hai lớp chăn đã rịn ra một lớp mồ hôi trong suốt, tiếng hít thở của hai người vang bên tai nàng nhưng nàng đã bị cặp chân dài trắng nõn trước mắt hút hồn.

Chỉ cần lật chăn ra là có thể nhìn thấy hai người y phục không chỉnh tề, ga giường nhăn nhúm, cùng với cơ thể gần như trần truồng của Ninh An và Hoàng hậu đương triều.

Ninh An hoàn hồn, lúc này mới cảm nhận được Nữ hoàng đã ở rất gần, gần tới mức nàng có thể nghe được tiếng thở của Mẫu hoàng, vậy Mẫu hoàng có nghe thấy tiếng của nàng không? …..

Ngay cả khi nghe được tiếng bước chân rời đi, Ninh An vẫn không nhúc nhích, ghé sát đệm giường ướt át, nàng không biết Mẫu hoàng đã đi thật hay chưa, nàng chỉ cảm nhận được Hoàng hậu ở bên cạnh đã cử động.

Hoàng hậu đương triều nghiêng người, có lẽ là với lấy quyển sách, nắm chặt chăn đang trùm kín đầu nàng.

Hai người vẫn im lặng giữ nguyên tư thế hồi lâu, tự trong lòng biết rõ, chắc chắn Nữ hoàng đã nghi ngờ.

Sau hôm đó, Hoàng hậu như mất hết dũng khí, khó có thể đối mặt được với Ninh An.

Ngày ấy, sau khi nàng lật chăn ra thì không nói một lời nào, lặng lẽ mặc y phục cho Ninh An, thậm chí không cần Nữ hoàng tới làm phiền, hai ngày sau đã đưa Ninh An về lại tẩm cung của mình.

Nàng biết, vậy không giống nàng, cũng không phải việc nàng nên làm, nhất định sẽ khiến Nữ hoàng càng nghi ngờ.

Nhưng khi nàng lật chăn lên nhìn tiểu Đế Cơ, nhìn những vệt đỏ trên cơ thể tuyết trắng ấy thì trái tim nhói đau không thôi.

Nàng chưa bao giờ làm chuyện gì sai trái như vậy, nàng chỉ cần nhìn đứa trẻ nước mắt là lại như bị mẫu hậu của con bé giận dữ chất vấn.

Nàng không thể chịu được.

Từ đó về sau, Hoàng hậu không những tránh mặt Ninh An mà cũng không can thiệp vào chuyện của Nữ hoàng.

Ninh An bị bệnh, bệnh nặng rồi ra đi, nàng biết toan tính của Nữ hoàng nhưng lại không làm gì.

Nhưng dù nàng lo lắng thế nào, suy nghĩ ra sao thì cũng chỉ có thể như đứng đống lửa, như ngồi đống than ở trong cung của mình.

Bình luận

Để lại bình luận