Chương 109

Tất nhiên, Nữ hoàng nhận được tin cũng không ngờ vì nàng sẽ tới, mấy ngày nay, hai người đều hiểu rõ đối phương nhưng chưa từng nói ra.

Vậy nên ngày hôm đó, nàng xuất hiện và dẫn đầu nhóm vương công quý tộc.

Ba tháng không gặp, nay đã cuối thu, trước sự có mặt của chư vị đã chờ đợi rất lâu, Nữ hoàng tổ chức cho nữ nhi ngài sủng ái nhất một hôn lễ vô cùng long trọng.

Hoàng hậu đã ở trong cung quá lâu bắt đầu nghi ngờ có phải mình mặc quá phong phanh, gió thu thổi vào sảnh, lùa vào ống tay áo của nàng, khiến nàng lạnh run.

Nàng bị bỏ lại phía sau rồi ư?

Không thì tại sao mọi người ở đây đều rạng rỡ hân hoan?

“…

Dù thế nào thì cũng may mà bệ hạ đã giải thoát được.”

Hoàng hậu đau đầu nhắm mắt lại, nghe Trung thư lệnh nói chuyện với Thân vương ở bên cạnh.

Đúng vậy, Hoàng hậu cười thầm trong lòng, trong mắt bọn họ, có thể ví vị sủng phi tương lai này như công thần triều đình, nói hôm nay là ngày đại hỷ có gì sai?

Hôm nay, một người mất mẹ, một người mất vợ, hai người với hai bi thương tương tự nhau, an ủi cho nhau là điều hiển nhiên, nhưng ai có thể thể ngờ hai người đã vượt qua ranh giới của luân thường đạo lý.

Tiếng reo hò vang lên, tiếng vui mừng phấn khởi xua tan cảnh tiêu điều ngày thu, sắc đỏ rực rỡ như muốn cuốn bay cái lạnh trong phòng.

Các cung nữ cười nói vui vẻ rải hoa, hài đồng được tập luyện trước cũng nhảy múa theo đoàn đón dâu.

Cảnh tượng rực rỡ và bầu không khí hân hoan này như muốn kéo Hoàng hậu hoà vào trong, nhưng tiếc rằng gió thu quá lạnh, gió lạnh lùa theo ống tay áo, Hoàng hậu phải nắm chặt tay mới ngăn không run lên bần bật.

Theo từng tiếng reo hò, Nữ hoàng đỡ hình bóng quen thuộc xuống kiệu, áo cưới nhiều tầng nhiều lớp để không bị phát hiện nhưng cũng lộng lẫy chẳng kém nàng năm đó.

Nữ hoàng nắm lấy bàn tay mềm mại, bước trên thảm đỏ, đi về phía nàng.

Trong tiếng ồn áo, Ninh An vẫn có thể nghe được tiếng bước chân của nàng, Cuối cùng, khi đang nàng sắp đi lướt qua, lá rơi xào xạc, một cơn gió mạnh thổi tới, thổi khăn trùm đầu lên.

Ninh An cũng đang nhìn nàng, hơi cúi đầu, có lẽ dưới tấm khăn trùm đầu cũng đã nhận ra giày của nàng.

Hoàng hậu không muốn bị người khác chú ý, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, nàng vẫn không thể rời mắt.

Hai người nhìn nhau cho đến khi gió ngừng, Ninh An lại bị khăn che kín.

Cái lạnh lan tràn khắp cơ thể, thấm vào da thịt, tới tận xương tuỷ, trong chớp mắt ấy Hoàng hậu đột nhiên mất ý thức, ngã xuống nền đất.

“Bệnh không thể khỏi trong một ngày, cũng không thể uống một thang thuốc là hết, trước đó đã nghe nói nương nương ốm mấy tháng nay mà không triệu Thái y, mong bệ hạ quan tâm nhiều hơn.”

Thái y bắt mạch cho Hoàng hậu không quá lớn tuổi nhưng cũng không kiêng kỵ mà nói thẳng.

Hoàng hậu mê mang nghe thì cười khổ, liên quan gì tới ngài ấy chứ.

Bình luận

Để lại bình luận