Chương 112

Cửa gỗ phát ra tiếng khe khẽ, nhưng lại như tiếng sấm inh tai nhức óc.

Hoàng hậu tự nhận bản thân không đạo mạo, mà cũng không phải là người không dám làm chuyện điên cuồng.

Nhưng trong suốt những ngày qua, nàng luôn cố gắng không nghĩ tới chuyện xảy ra hôm ấy, dù nếu có người chứng kiến những gì nàng đã nói và làm thì thật sự không ai có thể nói nàng đạo mạo.

Vậy nên vào thời khắc này, khi nàng va phải ánh mắt chứa đựng nộ khí của Nữ hoàng, máu trong người nàng như dồn hết lên mặt, nàng lập tức cúi gằm mặt xuống.

Nữ hoàng im lặng đi tới trước mặt Hoàng hậu, nhìn gương mặt thanh tú của nàng, cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được:

“Vết thương trên mặt ta còn đau lắm đấy, biết không?

Hoàng hậu nương nương chăm sóc nữ nhi của mình như vậy à?”

Nói rồi ngài ấy nhìn ra ngoài cửa:

“Tử Nguyệt, tạm thời không gọi Thái y kia tới, để ngày mai.”

Nói rồi ngài tức giận gạt ngón tay đang cắm trong Ninh An ra.

Nhớ lại ngày ấy, hôm nay như thể hai người đổi vị trí cho nhau.

Nếu đã vậy, Nữ hoàng sẽ chẳng ngại ôm Ninh An vào lòng rồi dẫn đi.

Nhưng Hoàng hậu vẫn luôn cúi đầu lại đột nhiên với tay, giữ tay Nữ hoàng lại, có lẽ chính bản thân nàng cũng khinh thường lời nàng sắp nói, nàng hổ thẹn đỏ mặt:

“Bệ hạ được thì tại sao ta lại không được?”

Nói rồi Hoàng hậu nhắm mắt lại, nhưng lúc mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt rưng rưng đã lộ ra sự kiên quyết.

Điều này khiến Nữ hoàng rất bất ngờ.

Thậm chí trong một thoáng ngài đã ngẩn ra, nhưng sau đó lập tức nheo mắt châm biếm:

“Chẳng phải trước kia Hoàng hậu nương nương khinh thường chuyện này ư?

Sao, thấy người khác làm được thì ngứa ngáy à?”

Quả đúng như Nữ hoàng dự đoán, mặt Hoàng hậu tái nhợt, lại cúi thấp đầu xuống.

Nhưng ngay khi ngài đang định đưa Ninh An đi, tay lại bị nắm chặt:

“Bệ hạ là thân mẫu ruột thịt của Ninh An, không thể làm chuyện trái luân thường đạo lý.”

“Sao?

Chẳng lẽ nương nương là mẹ cả thì không làm trái luân thường đạo lý?”

Nữ hoàng tức quá bật cười,

“Nếu không có ta, e rằng Hoàng hậu nương nương vẫn không nhận ra tình cảm của mình dành cho Ninh An, bây giờ còn dám nói tới chuyện này ư?”

Nói rồi Nữ hoàng toan kéo Ninh An đi.

“Vậy thì sao?

Hôm nay Ninh Nhi tự nguyện đến đây mà.”

Hoàng hậu nhìn Nữ hoàng muốn dẫn Ninh An đi, trong lúc hoảng loạn đã vô thức níu giữ tiểu Đế Cơ lại, cũng bắt đầu không lựa lời.

“Tự nguyện?”

Nữ hoàng nghe vậy nhếch môi, nắm chặt tay Ninh An.

“Vậy Ninh Nhi, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi muốn ở lại đây hay muốn đi theo ta?”

Hoàng hậu nói Ninh An tự nguyện đến xong thì cũng im lặng, nàng đâu thể so sánh được với tình cảm giữa Ninh An và Nữ hoàng.

Nhưng Ninh An lại nhìn qua nhìn lại hai người, túm chặt chăn mềm trong tay, cúi gằm mặt không dám nhìn Nữ hoàng, lắc đầu.

Nàng lo cho Hoàng hậu.

“Nabgf đừng ỷ vào việc Ninh Nhi lo lắng cho nàng…”

Bình luận

Để lại bình luận