Chương 114

Hai người cố gắng hết sức lấy lòng Ninh An, nhưng cả hai đều coi nhẹ cảm xúc của tiểu cô nương đang bị hai người giày vò.

Cơ thể nàng vô cùng mẫn cảm, dù chỉ một nơi cũng đã chạm tới cực hạn của nàng, khoái cảm lan tràn khắp người như vậy đã vượt qua khả năng tiếp nhận của nàng.

“Dừng lại, đừng sờ…

A.”

Ninh An đã cố che miệng lại nhưng không có tác dụng.

Mà khi cơ thể không chịu được, tất nhiên bản năng sinh ra phản kháng.

Nhưng cũng chỉ là bản năng, Ninh An vô thức uốn éo người như trẻ con, muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích trên người, hay tay cũng bắt đầu vung loạn.

Trước vùng vẫy kịch liệt như vậy, hai người đã dừng lại.

Hoàng hậu chưa bao giờ thấy tiểu Đế Cơ mềm mại đáng yêu có hành động như thế thì đương nhiên bị dọa, ngẩng đầu nhìn Nữ hoàng, nhìn thấy trong mắt người bùng cháy lửa sáng hơn cả vừa này.

“Không sao.”

Cảm nhận được ánh nhìn, Nữ hoàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Hoàng hậu, nụ cười vẫn dịu dàng như đó giờ.

Khi Hoàng hậu lo lắng nhìn Ninh An, phòng tuyến cuối cùng trong nàng cũng đã sụp đổ.

Đôi mắt sáng ngời trong veo trở nên vô thần, nước bọt bị Nữ hoàng đá lưỡi chảy xuống khóe môi.

Thậm chí nàng chưa bao giờ tưởng tượng Ninh An bình thường đoan trang nhã nhặn sẽ bị bọn nàng đùa bỡn thành thế này, mà sau một thoáng đau lòng, trong nàng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó diễn tả chưa bao giờ có. …

Mặt trời ngoài của sổ đã ngả bóng mà ba người trong phòng vẫn say sưa đắm chìm, chẳng mấy chốc chân trời chỉ càng một quầng sáng đỏ, bây giờ đã là mùa thu, trong tẩm cũng chưa đốt địa long, lại thêm cái lạnh của ngày thu nên càng nhanh chóng hạ nhiệt bởi.

Nhưng thời khắc này, trong phòng nóng hầm hập tới muốn nhỏ nước.

Quấn quýt, sờ nắn, hòa quyện vào nhau, ba cơ thể nõn nà với ba sắc trắng khác nhau dần hòa vào nhau dưới ráng chiều ướt át.

Bữa tối đã qua từ lâu nhưng không ai dám mở cánh cửa này, xem mấy vị tôn quý nhất đang làm gì bên trong.

Ninh An mất sức cả người bủn rủn.

Tại sao chỉ có mình nàng yếu như thế?

Ngay cả Hoàng hậu nương nương vẫn bừng bừng lửa dục như cũ, chẳng có chút nào là bị bệnh.

Nhìn ánh mắt mơ màng của nàng, Nữ hoàng lập tức biết tiểu cô nương đã mệt.

Nữ hoàng đỡ eo Ninh An, ôm nàng vào lòng.

Hai cơ thể dính chặt lấy nhau.

Sau đó, Nữ hoàng ngẩng đầu, nhìn Hoàng hậu với ánh mắt khiêu khích, nhưng chỉ thấy nàng thoáng sửng sốt rồi xuống giường.

Nữ hoàng cũng không cảm thấy nàng là người sẽ rời cuộc vui giữa chừng.

Người nhìn Hoàng hậu đi tới trước gương đồng, nhìn nàng do dự một lúc, sau đó lấy từ sau gương ra…

Lấy ra cái gì?

Nữ hoàng không thể tin vào mắt mình, người nhìn hộp gỗ đỏ kia tưởng là đựng trâm vàng trâm ngọc gì đó.

Nhưng vật trong tay Hoàng hậu kia, người đã từng nhìn thấy, có một số cung nữ lớn mật mang từ ngoài cung vào, nhưng đồ bên ngoài hầu hết là bằng gỗ, còn cái trong tay Hoàng hậu lại được làm từ ngọc, tất nhiên tinh xảo hơn những cái khác nhiều.

Bình luận

Để lại bình luận