Chương 43

Nói xong liền lột quần Khương Thanh, một bên khóc lóc một bên đem mông mình nâng lên, để Khương Thanh cắm vào. Phạn Dương tuy rằng mẫn cảm, nhưng thân thể lại vẫn nhanh nhẹn trên dưới luật động. Khương Thanh được hầu hạ, ngạc nhiên phát hiện Phạn Dương cư nhiên dùng que kim loại đem mã mắt ngăn chặn.

Phạn Dương chú ý tới tầm mắt Khương Thanh, cười một chút: “Như vậy, ta liền sẽ không tự mình bắn tinh.”

“Còn có, chủ nhân, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ rời khỏi ta……”

Phạn Dương gắt gao nhìn thẳng Khương Thanh, hậu huyệt siết chặt, đem hai người đồng thời đưa lên cao trào. Khương Thanh ngày hôm sau tới, liền nhìn thấy bò sữa nhà mình rơi lệ đầy mặt, không ngừng cao trào tại chỗ.

Tuy rằng lần trước cũng bị trừng phạt như vậy, nhưng lần này Phạn Dương được cởi bỏ trói về sau lại khóc không ngừng. Một tráng hán thút tha thút thít nức nở, làm Khương Thanh cảm thấy bất đắc dĩ.

“Xảy ra chuyện gì?”

Khương Thanh ôn nhu mà lau đi nước mắt cậu, như là một lão sư ôn nhu, kiên nhẫn mà nhìn học sinh. Phạn Dương cho dù đã trải qua huấn luyện, ở trước màn hình quản lý biểu cảm xuất sắc như nào, lúc này ở trước mặt chủ nhân, vẫn chỉ có thể quân lính tan rã.

Khương Thanh trấn an hắn cảm xúc cậu: “Là ta làm quá mức sao? Thực xin lỗi.”

“Không phải!”

Bò sữa lập tức mãnh liệt phản đối, sau đó thanh âm lại theo bản năng yếu bớt: “Là ta quá vô dụng.”

Phạn Dương bởi vì cảm xúc kịch liệt, sữa liền tiết không ngừng.

Cậu bình tĩnh một lúc lâu mới lên tiếng: “Bởi vì ta đã lâu chưa nhìn thấy chủ nhân, nhưng lại bởi vì sai mà lãng phí thật nhiều thời gian.”

Nói xong lại bắt đầu rơi lệ: “Rõ ràng thật vất vả mới gặp được chủ nhân. Nhưng lại lãng phí như thế…”

Cậu bị Khương Thanh ôm, cúi đầu không dám nhìn mặt Khương Thanh.

“Chờ một lát đến giờ, người đại diện liền sẽ tới đón ta.”

Cậu buông tay, ánh mắt lập loè mà nhìn Khương Thanh: “Sau đó liền không thể nhìn thấy chủ nhân!”

Nói xong lại che mặt, thấp giọng nức nở. Đột nhiên, cậu nghe được một tiếng cười khẽ. “Ta còn tưởng rằng là cái gì.”

Khương Thanh sủng nịch mà đem cái trán để ở trên trán cậu. Hai người vừa đối diện, Phạn Dương lại khóc thút thít.

Khương Thanh ánh mắt tràn đầy ý cười nói: “Ngươi là tiểu bò sữa của ta, chúng ta về sau còn rất nhiều thời gian ở bên nhau.”

Hắn hôn hôn cánh môi no đủ của Phạn Dương, “Hiện tại không phải còn thời gian sao?”

“Người đại diện còn bao lâu mới đến?”

Bình luận

Để lại bình luận