Chương 47

Khương Chanh tự biết Khương Thanh sẽ không để ý đến cậu, cho dù có mắng vô cùng khó nghe.

Vừa lúc hiện tại tâm tình cậu cũng không tốt không muốn nói chuyện, bởi vậy chỉ lạnh lùng buông một câu: “Rõ ràng chỉ là cái người dư thừa!”

Sau đó liền giận đùng đùng về phòng. Nhưng cậu lại không chú ý tới, Khương Thanh ở phía sau lộ ra nụ cười thâm ý.

…… Khương Chanh chỉ cần nhìn thấy Khương Thanh, vị ca ca không cùng huyết thống kia, tâm trạng liền xấu đi.

“Cái nhà này rõ ràng chính là của ta!”

Khương Chanh từ tận đáy lòng cảm thấy, Khương Thanh gây trở ngại cho hạnh phúc gia đình của cậu. Chơi hai trò chơi nhưng trong lòng vẫn bực bội, thế là Khương Chanh ném di động liền ngủ. Thời gian trôi cực nhanh, ngày hôm sau… Khương Chanh mơ mơ màng màng mở to mắt, đã là 11 giờ trưa.

“Trong miệng thật khát a…”

Như thế nghĩ, Khương Chanh bò dậy vào phòng khách tiếp một chén nước.

“Ân? Vẫn thật khát.”

Lại hai chén nước xuống bụng, nhưng Khương Chanh không chỉ không có một tia kɧoáı ©ảʍ, ngược lại trong miệng càng thêm khát. Hơn nữa loại khát này còn nảy sinh sâu dưới đáy lòng, làm Khương Chanh cảm thấy càng thêm khó chịu.

“Có lẽ là bị cảm không chừng.”

Ôm ý nghĩ như vậy, Khương Chanh cố nén khó chịu, ngay cả cơm cũng không ăn được hai miếng liền trở về phòng.

“Ô… khát, thực khát.”

Khương Chanh một ly lại một ly mà rót xuống, nhưng vô dụng. Bụng căng đầy, nhưng vẫn khát đến muốn mệnh. Hiện tại, chỉ cần có thể giải khát, chỉ sợ cậu cái gì cũng đều làm ra được. Tuy rằng mấy cốc nước lớn chưa thể giải quyết vấn đề, nhưng ý muốn đi tiểu mãnh liệt vẫn lôi kéo Khương Chanh vào WC. Mở cửa ra, cư nhiên là người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.

“Ngươi sao lại xuất hiện ở đây!”

Cậu hung dữ mắng Khương Thanh, người đang móc dương vật ra muốn đi WC. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống chỗ nước tiểu từ mã mắt phun ra, Khương Chanh không thể phát ra tiếng.

Thơm quá…… Như thế nào sẽ thơm như thế… Khương Chanh hầu kết lăn lăn, “Thật muốn uống…” Cậu lẩm bẩm ra tiếng.

Khương Thanh lúc này mới chậm rì rì đáp lời: “Ở WC đương nhiên là vì đi WC a.”

Hắn run run côn ŧᏂịŧ của mình, giống như muốn đem nó thả lại vào đũng quần. Nhưng lại bị Khương Chanh ngăn lại. Chỉ thấy Khương Chanh dường như si ngốc mà ngồi xổm xuống, vươn đầu lưỡi phấn nộn ra khẽ liếʍ một chút mã mắt, đem một tia nước tiểu tàn lưu liếʍ đi.

Khương Chanh biết rõ chính mình không thể làm như thế, nhưng lý trí khi nếm được tia nước kia liền sụp đổ. Khương Chanh trực tiếp đem qυყ đầυ ngậm vào, há mồm thật to dùng sức mυ”ŧ vào, một chút nước tiểu đúng là bị cậu dùng sức hút ra một ít.

Bình luận

Để lại bình luận