Chương 1

: Bị con ma men đè xuống giường chơi, ma men mơ hồ nhận lầm anh thành em trai (phần 1)

Nhà chính nhà họ Trạch, sau khi tiệc mừng thọ của ông cụ Lạc kết thúc.

Lạc Minh ở trên đường trở về phòng nhặt được một quỷ say rượu, anh kéo con quỷ say trở về phòng khách ném lên giường, vừa định đi, chợt nghe thấy con ma men gọi tên mắng anh.

”Thằng ranh con, cậu mắng ai đấy?!” Lạc Minh quỳ một gối trên giường, túm lấy cổ áo con ma men.

Con ma men trả lời: “Không nên trách Lạc Minh sao? Nếu không phải anh ta phân hóa thành Alpha, Lục Dập Phong vốn sẽ được ghép đôi với anh ta. Phồn Phồn vốn là của tôi!”

Lục Dập Phong là vị hôn phu của em trai của Lạc Minh, Lạc Phồn, ngay vừa rồi, em trai anh bởi vì một ít mâu thuẫn nhỏ giữa hai vợ chồng bọn họ khó có thể hóa giải, ở bên ngoài khóc lóc một trận, chọc cho ông cụ hai nhà Lục, Lạc hợp tác mắng Lục Dập Phong một trận.

Chuyện này ầm ĩ tiếp tới chuyện em trai anh và vị hôn phu của cậu xem như triệt để bị trói cùng một chỗ chạy không thoát, mà tên say rượu trước mặt là chó liếm Tiêu Trạch đã theo đuổi em trai anh hơn mười năm, xem như hoàn toàn không có cơ hội.

Lạc Minh bận rộn một ngày, tâm trạng vốn dĩ không tốt, bị hắn úp nồi như vậy, lúc này liền không thoải mái: “Lỗi của tôi? Cậu xem cậu như vậy, có chỗ nào so được với Lục Dập Phong? Cho dù có quanh minh chính đại cạnh tranh với cậu, cậu cũng sẽ thua thất bại thảm hại!”

Tiêu Trạch là một đại thiếu gia ngậm thìa vàng, sống hơn mười năm ngoại trừ ngậm thìa vàng lúc sinh ra thì không còn gì khác.

Trời sinh là Alpha cấp S, hoàng thân quốc thích, cháu trai thủ phủ, con của ảnh đế, những hào quang chói mắt này có cái nào là do chính hắn tranh giành được?

Tiêu Trạch bị mắng, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Minh, hắn hơi há miệng, vốn muốn nói gì đó nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng không nói, chỉ dùng hai mắt mê ly nhìn Lạc Minh.

Nhìn bộ dáng thần trí không rõ của hắn, Lạc Minh thở dài một tiếng, cười nói: “Tôi tức giận với một con ma men như cậu làm gì chứ?”

Lạc Minh giống như đánh một quyền vào bông vải, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, suy nghĩ một chút ở chỗ này cố sức so tài với con ma men cũng không có ý nghĩa gì, vì thế dự định trở về ngủ.

Ai ngờ anh vừa xoay người muốn đi, Tiêu Trạch không biết bị ngọn gió nào sai khiến, bỗng nhiên nhào về phía anh, ôm lấy thắt lưng anh, đầu chôn ở gần tuyến thể của anh.

Lạc Minh như bị điện giật, một cảm giác tê dại theo tuyến thể đi xuống một đường, hơi thở của Tiêu Trạch quanh quẩn không ngừng ở xung quanh tuyến thể của anh, khối thịt non không thể khống chế nóng lên, thưa thớt tỏa ra pheromone bị phong ấn đã lâu trong cơ thể.

________________

Bình luận

Để lại bình luận