Chương 2

: Bị con ma men đè xuống giường chơi, ma men mơ hồ nhận lầm anh thành em trai (phần 2)

Toàn thân anh mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, sau đó mới chợt nhận ra có vẻ tác dụng của thuốc ức chế mà anh tiêm đã sắp mất đi hiệu lực.

Vốn dĩ anh là Omega, vì chút ham muốn chiến thắng nghèo nàn của mình, anh đã thay đổi giới tính, che giấu pheromone và phản ứng sinh lý bằng các chất thuốc ức chế có tác dụng mạnh.

Pheromone của Alpha đột nhiên bốc lên bao phủ anh, từng luồng từng luồng chui vào trong thân thể anh, Lạc Minh giống như dây dẫn thuốc súng bị cháy, thân thể giống như sắp nổ tung.

Anh nghĩ muốn lấy tư thế này ném ngã tên Alpha động dục chết tiệt qua vai, đáng tiếc làm thế nào cũng không gom đủ sức.

Lạc Minh bị pheromone của Alpha bao vây sắp không thở nổi, dùng hết sức lực cuối cùng vùng khỏi Tiêu Trạch, nhanh chân muốn chạy.

Động tác Alpha cực nhanh lần nữa kiềm chế anh, một tay lôi anh lên giường.

Xoay một vòng bị ném xuống mặt giường, Lạc Minh trực tiếp bị chính mình nện đến choáng váng, không đợi anh kịp phản ứng lần nữa, Tiêu Trạch đã khí thế hung hăng đè lên, dùng chân của mình gắt gao kẹp chặt chân Lạc Minh, để anh không còn đường chạy trốn.

Lạc Minh vừa mới ngủ một giấc tỉnh dậy, trên người chỉ mặc một bộ áo ngủ tơ lụa, giờ phút này, áo ngủ của anh bị Tiêu Trạch kéo ra ngoài cánh tay, vòng qua vài vòng trói chặt hai tay anh, bắt chéo ở phía sau.

“Tiêu Trạch!” Chuông báo động điên cuồng rung lên, Lạc Minh dự cảm được chuyện gì sắp xảy ra, túa đầy mồ hôi lạnh: “Dừng tay! Thằng khốn, không phải mới vừa mắng tôi sao, tại sao bây giờ lại phát tình với tôi?!”

”Trách anh, đều tại anh! Tôi hận anh muốn chết!”

Tiêu Trạch đỏ mắt lấn người đè lên, cách mấy lớp vải vóc, hắn dùng con cặc đã ngang nhiên nổi lên dưới thân mình, vuốt ve mông Lạc Minh, mài đến quần ngủ của Lạc Minh trở nên ướt đẫm.

Lạc Minh phản kháng kịch liệt, anh ghét bị cưỡng hiếp, cưỡng hiếp tựa như ác mộng tra tấn anh cả ngày lẫn đêm, anh không muốn gặp lại “bản thân bị cưỡng hiếp” trong giấc mơ, chứ đừng nói đến hiện thực và ác mộng trùng lặp.

Đáy mắt Tiêu Trạch hiện lên vẻ không vui, hơi nheo lại một cái, đột nhiên lộ ra răng nanh, nhập vào tuyến thể của Lạc Minh, há miệng cắn xuống.

“A…” Thân thể Lạc Minh lập tức mềm nhũn hơn nữa, mắt thấy sắp bị ăn sạch sẽ lại còn không có năng lực phản kháng, Lạc Minh hận cực kỳ, răng ngà suýt nữa đã bị cắn nát: “Tiêu Trạch, con mẹ nó cậu… Nếu cậu dám chạm vào tôi, ngày mai tôi nhất định không cho cậu sống tốt!”

________________

Bình luận

Để lại bình luận