Chương 10

: Cắt nơi đó của người cũ rồi lấy nướng ăn, nói cho gã biết thứ đã chết của gã có liên quan đến chuyện xưa (phần 1)

“Tôi thật đúng là mở mang kiến thức, hiện tại cậu vậy mà còn bị người ta đè ra, không phải là cậu cố ý để cho người ta đè mình đấy chứ?”

Đối mặt với sự chật vật của Lạc Minh, bạn tốt Kiều Quý không hề đồng tình nở nụ cười một cái, đôi mắt xinh đẹp lẳng lơ của anh ta cong lên, khóe môi hơi nhếch, toàn thân giống như bị ánh nắng ấm áp đầu xuân nhuộm đỏ, cho dù là nói chọc người, cũng khiến cho người ta không nổi giận được.

Kiều Quý và Lạc Minh là bạn bè trúc mã, Kiều Quý khi còn bé trông nũng nịu như một bé gái, trước khi giới tính thứ hai còn chưa phân hóa, Lạc Minh luôn cho rằng Kiều Quý sẽ là Omega, anh cũng sẽ thuận lợi phân hóa thành Alpha.

Anh từng muốn phân hóa thành Alpha để bảo vệ Kiều Quý cả đời, nhưng kết quả phân hóa giống như sấm sét giữa hạn hán đột ngột đánh vào đầu anh, khiến anh mờ mịt trở thành Omega.

Mà Kiều Quý cũng giống như bị ông trời trêu cợt, trở thành Alpha.

”Có thể là uống nhiều, lần sau không uống nhiều như vậy nữa.”

Lạc Minh cũng không nhớ nổi rốt cuộc ngọn nguồn mình mơ mơ hồ hồ bị Tiêu Trạch đè ra như thế nào, có thể là thuốc ức chế mạnh không đúng lúc mất đi hiệu lực…

Nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, Lạc Minh liền cảm thấy huyệt Thái Dương đột nhiên đau nhói, không khỏi nhíu mày.

“A Minh…” Kiều Quý mở hòm thuốc ra, nhìn mấy chất thuốc ức chế mạnh nằm trong hòm thuốc, đáy mắt xẹt qua vẻ thương tiếc, trên mặt lại không chút thay đổi nói: “Bây giờ cậu là Omega cấp SSS, nếu cậu lựa chọn mạnh mẽ, vậy thì cậu làm Omega chắc chắc sẽ mạnh hơn là giả Alpha.”

Lạc Minh rũ mắt trầm mặc một lát, im lặng không lên tiếng đưa tay về phía hòm thuốc, nhét toàn bộ thuốc ức chế vào trong túi mình.

”Cảm ơn.” Lạc Minh nói.

Kiều Quý bất đắc dĩ nói: “Qua hai năm nữa, cậu thật sự sẽ không còn đường lui.”

Sử dụng thuốc ức chế mạnh hơn bảy năm, cơ bản coi như đã hủy hoại một nửa bản thân mình, một nửa còn lại…

“Tôi quay đầu làm gì đây?” Lạc Minh cười khổ, ấp ủ hồi lâu, mới hàm chứa nước mắt nhàn nhạt giương mắt nhìn Kiều Quý: “Tôi quay đầu lại, Kiều Quý cậu muốn làm Alpha của tôi sao?”

Kiều Quý không lên tiếng.

Lạc Minh nói đùa với anh ta.

Kiều Quý từ nhỏ đã không muốn tiếp nhận anh.

Anh đã sớm hết hy vọng, nếu không cũng sẽ không chấp nhận ở cùng một chỗ với Đỗ Văn Bân, không đến mức bị tên cặn bã kia lừa đến nỗi mình đầy thương tích.

*

Lạc Minh bởi vì cãi nhau với mẹ một câu mà dập dềnh ở bên ngoài rất nhiều ngày không về nhà.

Một người ở trên thương trường khéo đưa đẩy như anh, trở về nhà lại giống như rùa đen chỉ dám núp ở trong vỏ của mình rồi nghẹn khuất, anh không co đầu rụt cổ cũng vô dụng, dù sao trong nhà cũng không ai quan tâm anh, phát tiết tâm trạng ra ngoài chỉ sẽ rước lấy nhiều trách cứ và không kiên nhẫn hơn.

________________

Bình luận

Để lại bình luận