Chương 18

: Đại thiếu gia phú hào vì sắc về nhà lấy 200 triệu, Lạc Minh hóa thân thành O cấp cao hẹn gặp ở khách sạn (phần 1)

Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, Tiêu Trạch lái xe về nhà.

Xe chậm rãi lái vào khu giàu có và đông đúc nhất đế đô, người ở nơi này không ai không có quyền thế, mỗi nhà mỗi hộ đều ở trong nhà lớn xa hoa, bãi đỗ xe nhà nhà đều đỗ ít nhất mười chiếc xe sang trọng không dưới ngàn vạn, trang hoàng bất kể là trang nhã hay là xa hoa đều tràn ngập mùi tiền.

Nhà Tiêu Trạch thuộc về gia đình giàu có hàng đầu khu vực này.

Vừa vào cửa, liền có người hầu tiến lên chào hỏi: “Tiểu thiếu gia, ngài đã trở lại, ở trường học có vui vẻ không?”

Tiêu Trạch mặc kệ lời thăm hỏi ân cần như máy móc của bọn họ, nhìn lướt qua tiền viện trước mặt, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Bố mẹ tôi có nhà không?”

Hắn đặc biệt chào hỏi, biết bố mẹ mình hôm nay không đi làm, mới về nhà.

Hắn cần hỏi mượn bố mẹ một khoản tiền, nói chính xác là vì Lạc Minh, hai trăm triệu —— Đối với nhà hắn mà nói chỉ là một con số nhỏ, nhưng hắn dựa vào tiền tiết kiệm của mình thì vẫn không gom đủ nhiều như vậy.

“Sếp Triệu và sếp Tiêu đều ở trong nhà.” Người hầu nói.

Tiêu Trạch đỗ xe xong, liền vào trong phòng, nhìn một vòng xung quanh phòng khách to lớn, ngay cả bóng ma cũng không có, dạo qua hầm rượu và phòng trà một vòng cũng không thấy người, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể leo lên lầu tìm.

Tìm một vòng, mới thấy phòng ngủ chính không đóng cửa, thấy được bố Tiêu Trình Hi đang ngồi trên sô pha xem ti vi, cái giường phía sau sô pha vẫn còn trong trạng thái xốc xếch.

Có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Tiêu Trạch bước nhanh chạy một vòng không chịu được bè thở dốc, Tiêu Trình Hi nghiêng đầu nhìn hắn, hà hơi một cái, phờ phạc hỏi: “Về nhà rồi sao còn thở hổn hển? Sốt ruột cái gì?”

Tiêu Trạch đi tới bên kia sô pha, nửa ngồi xổm xuống, hai tay đặt trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình Hi nói: “Bố, có thể cho con ít tiền không?”

Tiêu Trình Hi nhìn thoáng qua quả táo đã gọt vỏ trên bàn trà.

Tiêu Trạch rất có nhãn lực bưng quả táo tới cho ông ăn.

”Muốn bao nhiêu?” Tiêu Trình Hi hỏi.

”Hai trăm triệu.”

Tiêu Trình Hi nhìn về phía hắn, híp mắt: “Cần nhiều tiền như vậy là muốn làm chuyện xấu gì?”

“Đầu tư.”

Tiêu Trình Hi cười ha hả, xoa xoa đầu hắn, vuốt cho tóc hắn rối bời, nói: “Nói thật.”

Tiêu Trạch vuốt da sô pha, cụp mắt không muốn nói, do do dự dự hồi lâu mới trả lời: “Dù sao cũng không phải làm chuyện xấu, bố, bố cho con đi.”

”Đi lấy chi phiếu lại đây.”

”A a a, được!” Tiêu Trạch hấp tấp chạy về phía thư phòng, nhanh chóng cầm lấy bút và chi phiếu trống.

Hai mắt Tiêu Trạch sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tiêu Trình Hi viết chi phiếu, cho đến khi nhìn thấy số tiền ông viết thành một trăm triệu.

________________

Bình luận

Để lại bình luận