Chương 32

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 32

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Tổng giám đốc đối thủ bởi vì sắc đẹp mà đùa giỡn lưu manh với Lạc Minh, hẹn Tiêu Trạch đến văn phòng làm tình để phát tiết tâm trạng (phần 2)

Tiêu Trạch đặc biệt gọi chuyên gia dinh dưỡng của Tiêu Trình Hi hầm canh bổ cho Lạc Minh, đặc biệt lái xe mấy giờ, từ đế đô chạy tới thành phố A đưa cho anh.

Lúc hắn tiến vào văn phòng, thư ký của Lạc Minh đang thu thập mảnh vỡ ly thủy tinh trên mặt đất, Lạc Minh ngồi một bên xử lý công việc, nét mặt không tốt.

Thư ký thu dọn đồ đạc xong đi ra ngoài, Lạc Minh khóa cửa phòng làm việc lại.

”Anh Lạc Minh, đây là canh bổ cho anh, chuyên gia dinh dưỡng phụ trách ăn uống của bố em làm.”

”Chuyên gia dinh dưỡng của Tiêu ảnh đế?” Lạc Minh cảm thấy hứng thú, vội vàng ngồi xuống.

Nắp vừa mở ra, mùi thơm nồng nặc tỏa ra khiến người ta thèm muốn chảy nước miếng.

Tiêu Trạch múc cho anh một chén canh, bưng đến trước mặt anh, chỉ hận không thể trực tiếp đút cho anh.

Lạc Minh nhận chén, không lấy thìa, trực tiếp bưng chén lên uống.

Mùi canh bổ này còn ngon hơn so với lúc Tiêu Trạch chuẩn bị cho anh ở bệnh viện.

”Bác Tần nói dạ dày anh không tốt, sau này nhớ phải ăn cơm đúng giờ.” Tiêu Trạch nói.

”Ăn cơm đúng giờ?” Lạc Minh cười nhìn hắn, có chút cười nhạo hắn ngây thơ: “Vậy phải xem thời gian làm việc có phối hợp hay không.”

Tiêu Trạch không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi một bên nhìn anh ăn.

Lạc Minh ăn cơm như mèo, hoàn toàn bất đồng với khí chất hồ ly giảo hoạt bình thường, không nhìn thấy lúc anh giơ nanh múa vuốt thì sẽ thấy anh… Rất đáng yêu.

”Nhìn tôi có thể no bụng không?” Lạc Minh hỏi.

”Trước khi tới em đã ăn no rồi.” Tiêu Trạch được người nhà nuông chiều đã quen, đương nhiên sẽ không bạc đãi mình.

Ăn một nửa, Lạc Minh lại ăn không vô.

”Ăn không hết.” Đồ ăn đều rất ngon, vứt đi hình như rất đáng tiếc, nhưng bị anh quấy đông quấy tây một trận, sợ là không thể để lại cho bữa tiếp theo.

Tiêu Trạch nhìn anh ném đồ mà có chút không nỡ, vội hỏi: “Anh Lạc Minh, anh thích ăn mấy thứ này không?”

“Thế nào? Cậu muốn đến đưa cho tôi mỗi ngày à?”

”Anh thích ăn, cũng không phải là không thể.” Dù sao làm thêm một phần thức ăn cũng sẽ không gây thêm gánh nặng gì cho chuyên gia dinh dưỡng.

Lạc Minh đứng dậy, cởi áo khoác tây trang, kéo cà vạt xuống.

Tiêu Trạch ngửa đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Anh Lạc Minh, anh muốn làm gì?”

“Cậu cho tôi ăn no rồi, bây giờ đến lượt tôi cho cậu ăn.”

“Không phải em tới tìm anh làm cái này, còn có cơ thể anh…”

Lạc Minh đã quỳ xuống trước mặt Tiêu Trạch, tay đặt ở vị trí giữa háng hắn, cách lớp vải chào hỏi với người anh em của hắn, đầu ngón tay chạm vào đầu nó, đảo quanh trên đầu cặc.

Thân thể Tiêu Trạch bị kích thích, co giật một chút.

“Cơ thể của tôi?” Lạc Minh tuột áo sơ mi đến vị trí khuỷu tay, bắt lấy tay Tiêu Trạch, để lòng bàn tay của hắn phủ lên ngực mình: “Không phải tim của tôi vẫn đang đập như thường sao?”

”Yên tâm đi, chỉ cần lần này cậu không cho vào chỗ đó thì sẽ không có vấn đề.” Lạc Minh cởi quần Tiêu Trạch, cầm con cặc của hắn lên bỏ vào trong miệng mình.

Toàn bộ lý trí của Tiêu Trạch trong nháy mắt tán loạn, đã không còn lo lắng cho thân thể anh nữa.

________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận