Chương 35

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 35

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Rời khỏi nhà họ Lạc, làm tình trước cửa sổ sát đất trong nhà mới, bị hoài nghi không phải con ruột của bố Lạc (phần 1)

Đối với người nhà họ Lạc mà nói đích thật là đang êm đẹp, nhưng Lạc Minh tích lũy mệt mỏi và chán ghét theo tháng ngày trong nháy mắt bộc phát.

Quy củ của nhà họ Lạc là kết hôn lập gia đình mới có thể rời khỏi nhà, nhưng anh thật sự tính là người nhà họ Lạc sao? Cho dù anh được cho phép ở lại nhà họ Lạc thì cũng giống như một người xa lạ, lúc người nhà họ Lạc không cần anh, ngay cả con của đám người hầu anh cũng không bằng.

“Dù sao trong nhà cũng không thực sự cần con, con rời đi hay không có cái gì khác biệt?” Lạc Yên đã dọn ra khỏi nhà họ Lạc nhiều năm, địa vị chỉ sợ cũng đã vượt xa anh.

”Buổi chiều con sẽ đến dọn đồ.” Lạc Minh cúp điện thoại.

Bây giờ anh không muốn làm gì nữa, hết thảy những yêu cầu xa vời trước kia, cho dù toàn bộ đều bày ra ở trước mặt anh, anh cũng không muốn.

Bây giờ anh chỉ muốn trút giận, ném đống củi khô này vào trong lửa cháy, dấy lên ngọn lửa hừng hực, cho dù kết cục cuối cùng là hóa thành tro tàn, anh cũng sẽ không tiếc nuối.

”Anh Lạc Minh, anh muốn chuyển nhà à?” Tiêu Trạch vừa đánh tay lái vừa hỏi: “Anh muốn chuyển đi đâu?”

”Không biết.” Lạc Minh xoa xoa cái đầu phình to, vừa rồi chỉ là anh nhất thời nóng vội nói lời tức giận chứ thật ra một nửa kế hoạch cũng không có.

Cũng được, nếu lời kia đã nói ra khỏi miệng, vậy tiếp theo cho dù anh đến khách sạn ở lâu dài cũng tuyệt đối không có khả năng trở về nhà họ Lạc.

Cùng lắm thì trực tiếp ở trong phòng nghỉ văn phòng.

Anh liếc Tiêu Trạch một cái, bất giác hỏi một câu: “Hay dọn đến ở với cậu?”

Thuê phòng không thực tế, nếu mua nhà, hiện tại anh không rút ra được quá nhiều vốn lưu động, giá nhà ở thành phố A và đế đô đều đắt muốn chết.

Nhưng những thứ này đắt đến thái quá, đặc biệt là nhà đắt đến nỗi giá trị hơn trăm triệu, đại khái có một nửa đều ở trong tay những thân thích bạn bè của Tiêu Trạch, không thể không nói đại thiếu gia này đầu thai cũng quá tốt.

“Anh Lạc Minh muốn ở nhà như thế nào?”

“Tôi hiện tại không nhà để về, có chỗ ở là tốt rồi.” Lạc Minh cười cười với hắn, cười rất đẹp mắt.

Tiêu Trạch nhìn anh một cái, tim lỡ mất một nhịp, vội vàng xoay đầu sang một bên, không dám nhìn anh thêm một cái nào nữa.

”Vậy em gọi người giúp anh chuyển đồ, lát nữa em sẽ đi tìm nhà.”

”Ừm.”

Buổi chiều lúc đến đại trạch nhà họ Lạc chuyển đồ, Ân Duyệt cũng không đến khuyên nhủ, ngồi ở trên sô pha phòng khách hờn dỗi nửa ngày, thẳng cho đến khi Lạc Minh rời đi, bà vẫn ngồi ở trên sô pha lạnh mặt không rên một tiếng.

Trước khi Lạc Minh ra cửa còn nhìn bà một cái, đáy lòng là hoang vu chết lặng.

Khi còn bé, mỗi lần nhìn thấy mẹ như vậy, anh liền nhịn không được đau lòng, nhịn không được càng thêm cố gắng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để sau này có thể bảo vệ mẹ thật tốt.

Lăn qua lăn lại nhiều năm như vậy mà cũng chẳng tranh được cái gì, anh chỉ cảm thấy quá mức mệt mỏi.

Mẹ, đột nhiên con không yêu mẹ nữa, cũng không cần mẹ quay đầu yêu con nữa…

Tiêu Trạch chọn cho Lạc Minh một căn hộ cách công ty rất gần, diện tích rộng tới hai trăm mét vuông, bốn tầng cao tám mét, trang hoàng trang nhã kiểu châu Âu.

Tiêu Trạch nói căn nhà này rất hợp với anh, cao quý, xinh đẹp, tinh xảo.

________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận