Chương 67

: Nụ hôn sâu sau cửu biệt trùng phùng, làm tình trên bãi cát bên ngoài nơi diễn ra hôn lễ (phần 5)

Lạc Minh vào tai trái ra tai phải, không để ở trong lòng.

Lần đầu tiên anh cảm nhận được không tim không phải thì ra lại sảng khoái như vậy, sớm biết trước kia có thể như vậy, không quan tâm không nghĩ nhiều sẽ không thống khổ như vậy, không ai quan tâm không ai yêu rốt cuộc có cái gì đáng để khổ sở đâu?

Nghi thức tiến hành được một nửa, Lạc Minh liền cảm thấy nhàm chán, rời khỏi hiện trường, chạy đến bên bờ biển hút thuốc.

Trong đám người, Tiêu Trạch vẫn yên lặng nhìn anh chăm chú, cũng đi theo anh.

Sóng biển vỗ vào bờ cát, gió biển đánh úp lại mang tới một cảm giác mát mẻ, làm ánh mặt trời chói chang tản đi, thuận tiện còn dập tắt khói thuốc của anh.

Lạc Minh có chút phiền, tùy ý ném điếu thuốc, xoay người chuẩn bị rời đi.

Vừa xoay người, anh liền ngây ngẩn.

Xa xa, một thanh niên có thân hình cao lớn đang chạy về phía anh, hắn càng chạy càng tới gần, Lạc Minh thấy rõ gương mặt hắn.

Là Tiêu Trạch.

Hơn một năm không gặp, hình như hắn lại cao lên, thân thể cũng cường tráng hơn nhiều, không biết đã phơi nắng ở nơi nào mà lại đen nhẻm đi.

Lạc Minh có chút muốn cười, trái tim lại đủ mùi vị lẫn lộn, theo bước chân Tiêu Trạch chạy nhanh tới, tim anh đập dữ dội.

Anh giương mắt nhìn bầu trời một cái, cũng không biết là bị mặt trời rọi vào, hay là bị gió thổi, hoặc là sóng biển rơi vào mắt, hốc mắt lại có hơi ươn ướt.

Tiêu Trạch nhào về phía anh, nâng má anh, cúi đầu hôn lên môi anh.

Sóng biển lần nữa mãnh liệt mà đến, đánh vào người Lạc Minh, đụng anh tiến lên phía trước, ngã vào trong lòng Tiêu Trạch.

Nụ hôn này của Tiêu Trạch tới vừa khí thế vừa hung hăng, chỉ chốc lát sau đã gặm rách khóe miệng của anh, đầu lưỡi của hắn tiến quân thần tốc, tham lam đòi lấy ở trong miệng Lạc Minh.

Mỗi một lần dừng lại tách rời đều có thể kéo ra một sợi tơ bạc thật dài, nụ hôn dài đến mười phút, gặm đến cằm, trên cổ hai người đều treo nước miếng, lôi thôi kỳ cục không tưởng nổi.

Tiêu Trạch ôm chặt Lạc Minh, ủy khuất bên tai anh giống như một con chó to lớn: “Anh Lạc Minh, em rất nhớ anh.”

Lạc Minh ngửi được mùi hương pheromone của hắn, hắn cố ý làm khổng tước xòe đuôi triển lãm ra ngoài, còn chưa tới cấp SSS, nhưng mà cũng nhanh, coi như đã tiến bộ rất nhiều.

Anh vỗ vỗ lưng Tiêu Trạch, trấn an hắn.

“Anh Lạc Minh, anh nói chuyện phải giữ lời, nhất định phải chờ em.” Tiêu Trạch còn nói.

“Ừ, chờ cậu.” Nhìn bộ dáng con chó ngốc này, đại khái là còn chưa từng bước vào thế giới phồn hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng có lẽ hắn căn bản sẽ không bao giờ chạm vào thế giới đó.

Hắn chính là một tên oan ức, to đầu nhưng lại bị Lạc Phồn làm cho mê muội, sau đó lại mơ mơ hồ hồ nhảy vào cái hố Lạc Minh này, bò cũng bò không ra.

Tất cả mọi người trên đảo đều ở trong hội trường nghi lễ, bờ biển vắng vẻ không có một ai.

Tiêu Trạch đẩy Lạc Minh ngã xuống bãi biển, hôn lên người anh, vén xiêm áo của anh lên, nương theo mấy tảng đá ngầm thấp thoáng, tiến vào thân thể anh.

Chỉ cần hơi không chú ý, có lẽ sẽ bị người phát hiện, hoặc có lẽ đã có người nhìn thấy.

Sóng biển đánh vào quần áo hai người ướt đẫm, tóc cũng trộn thành từng sợi, đang không ngừng nhỏ nước.

________________

Bình luận

Để lại bình luận