Chương 70

: Nụ hôn tạm biệt ánh trăng sáng, pheromone của Omega và Alpha giao hòa (phần 2)

“Cậu nói xem, có phải tôi vô cùng khôi hài không, vừa chán ghét em ấy, vừa luyến tiếc em ấy.” Lạc Minh nhìn về phía Tiêu Trạch, không phải anh đối với Tiêu Trạch cũng như thế sao?

Tiêu Trạch có yêu anh hay không chưa bàn tới, nhưng tình cảm của anh đối với Tiêu Trạch, có lẽ chỉ là sau khi mất đi một cọng rơm cứu mạng, tiện tay bắt lấy một cọng rơm cứu mạng khác mà thôi.

“Tôi không biết tình cảm của cậu đối với tôi rốt cuộc có phải nhất thời cao hứng hay không, nhưng tình cảm của tôi đối với cậu lại nhạt đến mức ngay cả tôi cũng không biết đến tột cùng là có hay không.” Lạc Minh nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, vô cùng vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như cậu muốn tách ra với tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể.”

Tiêu Trạch hít một hơi thật sâu, hắn trầm mặc một lát, bỗng dưng tiến lên, khom lưng ôm lấy Lạc Minh, nói: “Vậy em sẽ nỗ lực, để anh mỗi ngày yêu em nhiều hơn một chút, cho đến khi anh biết rõ mình thật sự yêu em mới thôi.”

Cùng lúc đó, còn có Kiều Quý và Lê Tụng Bạch không tham gia tiệc tân hôn náo nhiệt.

Gió biển ban đêm ẩm ướt lạnh lẽo, hai người rời xa đám đông, lẳng lặng đứng ở bờ biển thổi gió, người bên ngoài nhìn vào đều cảm thấy lạnh đến phát run, nhưng hai người đang ở trong gió lạnh lại không hề bị lay động, nét mặt của người này chỉ có nghiêm túc hơn người kia.

”Kiều Quý, rốt cuộc cậu có ý gì!”

Lê Tụng Bạch đầu tiên là không nhịn được, anh ta nghiến răng nghiến lợi, đồng thời phối hợp với động tác hổn hển đá cát biển, đối diện với bọn họ ngoại trừ sóng biển thường xuyên xông lên thì còn có cát bay.

Kiều Quý từ vẻ mặt không chút thay đổi biến thành lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, hơi nhếch khóe môi, tản mạn liếc Lê Tụng Bạch một cái, vô tư nói: “Chơi chán mà thôi, còn có ý gì khác?”

Lạc Minh đã trở lại, Tiêu Trạch cũng đã khá trưởng thành rồi, trò hay cũng nên bắt đầu.

Vốn dĩ anh dự định chờ Tiêu Trạch hoàn toàn lên cấp SSS mới bắt đầu trò chơi này, nhưng hiện tại lại có chút chờ không kịp.

Omega Nam Châu kia trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức cho dù Lạc Minh có thuốc thúc giục cũng không theo kịp người đó.

“Chơi chán rồi?!” Hàm răng của Lê Tụng Bạch gần như cắn nát, anh ta phiêu đãng trong thế giới phồn hoa nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy ba chữ này được phun ra từ trong miệng bạn giường.

“Cái này lạ lắm sao?” Kiều Quý thu hồi ánh mắt nhìn anh ta, thân dài như ngọc, ôm một bộ dáng tuấn tú cao thượng, nhưng mỗi một chữ phun ra trong miệng đều giống như lưỡi dao sắc bén, róc thịt đến đau người.

“Tôi nhớ rõ người bên cạnh tổng giám đốc Lê, hình như cũng không đi theo bên cạnh anh hơn ba tháng, hai ta lêu lổng hơn một năm, đã rất lâu rồi. Tổng giám đốc Lê không cảm thấy chán sao?”

Lê Tụng Bạch tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, không biết nên nói thế nào cho phải.

________________

Bình luận

Để lại bình luận