Chương 72

: Nụ hôn tạm biệt ánh trăng sáng, pheromone của Omega và Alpha giao hòa (phần 4)

“Ngài Carlisle, trong nước Z có nhà họ Lê, nhà họ Lộc, và nhà họ Ngu, nếu anh không muốn đầu bị đạn bửa thành dưa hấu nát thì vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn.”

Người mắt xanh không khỏi cười ra tiếng: “Ông chủ Kiều đang nói đùa với tôi sao? Nếu bọn họ thật sự biết tôi là ai, thân phận của cậu cũng sẽ không giấu được, tôi cảm thấy tôi so với ngài, đầu tôi vẫn tương đối an toàn. Tuy rằng ba gia tộc ngài nói kia quả thật lợi hại, nhưng sao tôi lại cảm thấy đắc tội Triệu Trúc mới là đáng sợ nhất?”

Kiều Quý cười mà không nói, quả thật, Lạc Minh hiện tại có thể tính là một nửa người nhà Tiêu Trạch.

Bảy giờ sáng hôm sau, trời hoàn toàn lạnh lẽo, trên đảo nhỏ cũng có thể nhìn thấy mặt trời mọc về phía đông, nhưng trên đảo nhỏ lại yên tĩnh.

Nhóm người trẻ tuổi tối hôm qua chơi quá vui vẻ, lúc này vẫn chưa dậy.

Lớn tuổi một chút thì lẳng lặng ăn xong bữa sáng, ngồi vây quanh một chỗ đánh bài chơi mạt chược chơi cờ, tóm lại không gây ra động tĩnh gì làm cho người ta hưng phấn.

Lạc Minh ngủ rất sớm, lúc này đã tỉnh dậy.

Anh tản bộ dọc theo vườn hoa trên đảo nhỏ, vừa vặn gặp Kiều Quý.

Kiều Quý vẫn giống như trong ấn tượng của anh, toàn thân bao phủ trong một tầng ánh sáng dịu dàng ấm áp, giống như tiên tử phàm trần, anh ta ngồi trên ghế dài trên đường đá hoa viên đọc sách.

Bộ dáng hết sức chuyên chú, làm cho Lạc Minh nhớ tới khoảng thời gian bọn họ còn ở sân trường.

Điểm mấu chốt không qua được trong đời này có nhiều lắm, hồi ức không muốn nhớ cũng nhiều lắm, nhưng mỗi lần nhớ tới Kiều Quý, anh luôn cảm thấy thế giới này tuyệt vời đáng giá.

Lúc anh đến gần, Kiều Quý ngẩng đầu lên nhìn anh, vẫn giống như trong tưởng tượng, trong hồi ức của anh, cong đôi mắt xinh đẹp yêu kiều lên, lộ ra nụ cười có thể làm tim người ta đập nhanh hơn trong phút chốc.

”Dậy sớm vậy sao? “Kiều Quý nói.

Nghe thấy anh ta nói chuyện cũng rất thoải mái, âm thanh của anh cũng thấm vào hương thơm mát mẻ.

“Tối qua tôi ngủ sớm, còn cậu?”

”Tôi vốn không thích náo nhiệt, hơn nữa cũng không quen thuộc lắm với các bạn nhỏ Phồn Phồn, không chơi được, đành phải tự nhận mình lớn tuổi, làm chuyện người lớn tuổi nên làm.”

”Người lớn tuổi nên làm chuyện gì?” Ánh mắt Lạc Minh vẫn không rời khỏi người anh ta.

Nếu nói tình cảm đối với Đỗ Văn Bân là nhất thời xúc động, đối với Tiêu Trạch là phức tạp khó có thể dứt bỏ, vậy thì đối với Kiều Quý hẳn là yêu rất đơn thuần.

Cam tâm tình nguyện làm lốp dự phòng của anh ta, bất cứ lúc nào anh ta cần anh, anh đều có thể làm việc nghĩa không chùn bước lựa chọn anh ta.

Một phần tình cảm cùng Tiêu Trạch có thể tồn tại, có lẽ cũng có thành phần đồng bệnh tương liên, cùng chung chí hướng, bọn họ đều là những kẻ đáng thương yêu mà không được, cho dù kiên trì bao lâu thì vẫn luôn phải dần cách xa với ánh trăng sáng.

”Dưỡng sinh, ngủ sớm dậy sớm.” Kiều Quý cười nói.

”Kiều Quý.”

“Ừm?” Kiều Quý khép sách lại, lẳng lặng lắng nghe anh nói chuyện.

________________

Bình luận

Để lại bình luận