Chương 75

: Triệu Trúc vì con trai mà cầu hôn với nhà họ Lạc, Lạc Minh và mẹ thẳng thắn tất cả (phần 2)

”Sao lại chướng mắt chứ.” Ân Duyệt lúng túng cười.

”Trước kia không phải Tiêu Trạch nhà tôi cả ngày vây quanh Lạc Phồn sao, nó trở về nói với tôi, nhà cô không để ý đến nó lắm. Hầy, đã sớm nói với nó, xuất thân tốt không thể kiếm được cơm ăn, bảo nó nên hăng hái nâng cao bản thân mới là đường đúng, vậy mà nó không nghe.”

”Ha ha… Nào có, Tiêu Trạch cũng rất tốt.” Ân Duyệt nói.

Năm đó Tiêu Trạch vây quanh Lạc Phồn, ông cụ Lạc cũng có chút muốn để Lạc Phồn đi theo Tiêu Trạch.

Nhưng không quá vài năm Lục Dập Phong đã ở đế đô thanh danh vang dội, vừa vặn có không ít giao tình với ông cụ Lục, năm đó hai ông lão không ghép đôi được Lạc Minh và Lục Dập Phong thành công, liền góp Lạc Phồn vào.

Cho dù Tiêu Trạch có xuất thân tốt, nhưng so ra vẫn kém hơn Lục Dập Phong tự dựa vào chính mình đứng vững gót chân có tiền đồ, hơn nữa Tiêu Trạch từ khi còn bé không được Tiêu Trình Hi và Triêu Trúc quan tâm, lại còn mang họ của bố, ai biết đại thiếu gia như hắn rốt cuộc có đáng giá hay không.

Điểm chết người chính là ngoại trừ xuất thân bên ngoài, mọi thứ khác của Tiêu Trạch đều kém, học tập không tốt, giai đoạn sau những Alpha có thiên phú ngang cấp hắn cũng đã sớm trở thành SS, SSS; hắn thì cứ bền lòng vững dạ, mà những thứ này đều thành lập trên điều kiện tiên quyết là bản thân hắn không hề có ý chí tiến bộ.

Quả thực là thằng nhóc phá nhà, miệng ăn núi lở điển hình, ai lại nguyện ý gả đứa bé được yêu thương nhất nhà cho hắn chứ?

”Cũng may sau khi gặp được Lạc Minh, cuối cùng cũng chịu tiến lên.”

Nghe nói như thế, Ân Duyệt có chút ngoài ý muốn, lúc Tiêu Trạch còn rất nhỏ đã quen biết Lạc Phồn, bà nhìn đứa nhỏ này nhiều năm như vậy, cực kỳ quen thuộc đối với tập tình của đứa bé này.

Vốn còn tưởng rằng cả đời đều là bùn nhão không dát nổi tường.

”Lạc Minh… Lạc Minh đứa bé này khi còn nhỏ không dạy được, có thể có chút không hiểu chuyện, nếu thật sự muốn ở cùng một chỗ với Tiêu Trạch, hình như có chút không xứng.” Ân Duyệt than thở.

Triệu Trúc nhìn lướt qua chung quanh, không quét được thứ đồ gì thuận tay, liền thản nhiên tháo khẩu súng ra khỏi bốt, đặt vào tay, tuỳ theo lòng mình nói: “Tôi cảm thấy rất tốt, nào có không hiểu chuyện? Hơn nữa Omega có thể giống như cậu ấy, thật sự rất đáng gờm.”

Bà ấy cùng Lục Dập Phong trò chuyện về Lạc Minh, Lục Dập Phong liền nói chuyện Lạc Minh ở quân khu cho bà ấy biết.

“Đời này tôi thích nhất chính là người có tính tình lại có bản lĩnh, Ân phu nhân, cô nói…” Triệu Trúc quay đầu nhìn Ân Duyệt, phát hiện bà đã cứng đờ, trên trán đều là mồ hôi.

Triệu Trúc sửng sốt trong chốc lát, mới phản ứng lại mình đã làm gì, vội vàng thu súng lại, cười nói: “Ngại quá, chỉ là thói quen cũ, trên tay không có gì là không thoải mái.”

Ân Duyệt gật gật đầu, cứng người cười cười, tỏ vẻ đã hiểu.

Một lúc lâu sau, Ân Duyệt mới chợt nhận ra, hỏi: “Sếp Triệu, cô vừa mới nói cái gì? Omega?”

________________

Bình luận

Để lại bình luận