Chương 6

Lúc này, ngay cả năng lực nói chuyện Lâm Nhiên cũng đều không có, trong mắt xuất hiện hơi nước, sắc mặt ửng hồng ngước nhìn Mộ Dung Tuyết, trực tiếp làm lửa dục trong Mộ Dung Tuyết tăng lên một phần.

“Tiểu bảo bối, kiên nhẫn một chút.”

Mộ Dung Tuyết thở hổn hển, ngón tay đã chạm đến lớp màng kia, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức đâm vào.

“A!!”

Lâm Nhiên ăn đau mà kêu một tiếng, mặt lộ vẻ thống khổ, đôi mắt cũng chảy ra vài giọt nước mắt làm Mộ Dung Tuyết cảm thấy một tia đau lòng.

Một dòng máu đỏ thắm theo ngón tay Mộ Dung Tuyết chảy ra, nhìn thấy ghê người, nhưng lại cho Mộ Dung Tuyết có cảm giác thành tựu cùng cảm giác thỏa mãn thật lớn: Như vậy, Lâm Nhiên liền chân chính thuộc về nàng.

“Tiểu bảo bối, lập tức liền không đau!”

Mộ Dung Tuyết hôn lên từng giọt nước mắt ở khóe mắt Lâm Nhiên, giọng điệu ôn nhu, ngón tay lại một khắc không ngừng thọc vào rút ra.

Lâm Nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn dần dần chuyển thành khoái cảm, thân thể cũng trở nên cực kỳ khô nóng, tựa hồ cảm giác chính mình đã lên tới điểm giới hạn nào đó, chờ đợi phun trào.

Cảm giác được biến hóa trong thân thể Lâm Nhiên, Mộ Dung Tuyết đẩy nhanh tần suất thọc vào rút ra, làm cho tiếng rên rỉ của Lâm Nhiên càng trở nên dồn dập hơn.

“A a a!!”

Hai cánh hoa của Lâm Nhiên run rẩy, không ngừng phun ra mật hoa, làm tay Mộ Dung Tuyết bị xối đến ướt đẫm, không ngừng nhỏ giọt xuống ga giường.

Ba —— Mộ Dung Tuyết đem ngón tay nhẹ nhàng rút ra, phát ra một thanh âm đáng yêu.

“Hô ~ hô ~ hô ~”

Trên mặt Lâm Nhiên toàn là màu ửng hồng sau cao trào, cả người giống như một bãi nước nằm xoài trên giường, bụng nhỏ bằng phẳng bóng loáng hơi hơi phập phồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, không ngừng mà thở hổn hển.

Hồi lâu sau, Mộ Dung Tuyết cảm giác được sức lực Lâm Nhiên đã khôi phục đến không sai biệt lắm, liền đem còng tay mở ra, đem cô ôm vào phòng tắm.

Lâm Nhiên tắm rửa một cái, Mộ Dung Tuyết cũng không có chuẩn bị quần áo gì cho cô, cô cũng chỉ có thể bọc một cái khăn tắm rồi đi ra.

“Tới, bảo bối, lại đây ngồi.”

Mộ Dung Tuyết bảo Lâm Nhiên tới ngồi ở bên người nàng.

Sắc mặt Lâm Nhiên đỏ lên, cúi đầu, chậm rãi đi qua, ngồi ở cách đó không xa.

“Tới, ký vào tờ giấy này đi!”

Mộ Dung Tuyết đưa cho Lâm Nhiên một tờ giấy.

“Đây là cái gì?”

Lâm Nhiên tiếp nhận giấy, nhìn nhìn.

“Khế ước nô lệ?”

Bình luận

Để lại bình luận