Chương 15

Lâm Nhiên cảm nhận được uy hiếp của Mộ Dung Tuyết, nộn cúc càng thêm dùng sức mà co rút lại, thập phần khó chịu.

“A ~”

Lâm Nhiên cảm giác bản thân đã sắp tới cực hạn, nộn cúc thỉnh thoảng có từng giọt từng giọt bọt nước chảy ra.

Cảm giác không sai biệt lắm, Mộ Dung Tuyết đem tay chân bị tra tấn của Lâm Nhiên cởi bỏ, nói: “Được rồi, em tự mình đi WC giải quyết đi.”

Lâm Nhiên cố nén cảm giác muốn đi vệ sinh, ngay cả đứng lên đều làm không được, chỉ có thể từng bước, từng bước nhỏ bò về hướng WC.

May mà phòng ngủ có một phòng WC riêng, bò khoảng một hai phút, đi đi dừng dừng, rốt cuộc bò được vào WC.

Một khắc cô ngồi trên bồn cầu kia, glixerin trong cơ thể nháy mắt liền phun ra, phát ra tiếng vang thật lớn.

“Ô ô ~”

Lâm Nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng mà nức nở, nước bọt theo lỗ nhỏ trên bóng bịt miệng chảy ra, làm ướt cả ngực chính mình, hình dáng bộ ngực trở nên càng thêm rõ ràng.

Lúc sau, Mộ Dung Tuyết lại rót vào bên trong cô một ống nước ấm, thấy tất cả nước Lâm Nhiên lôi ra đều là nước trong suốt, mới kết thúc lần rót này.

Buổi chiều, Mộ Dung Tuyết để Lâm Nhiên nghỉ ngơi một buổi, để cô an tĩnh vượt qua trong khoảng thời gian này.

Buổi tối, sau khi Lâm Nhiên tắm xong, Mộ Dung Tuyết đem còng khóa lại đôi tay của cô vào đầu giường của nàng. Đồng thời cũng khóa hai cái đùi dựa vào đuôi giường, cho nên lúc này, toàn thân Lâm Nhiên lõa lồ bày ra hình chữ đại (大) nằm ở trên giường, không thể động đậy.

Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Tuyết cũng tắm rửa xong, đem tóc sấy khô liền đi tới mép giường.

“Thật xinh đẹp!”

Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm cánh hoa Lâm Nhiên, như là đang xem xét một tác phẩm nghệ thuật, không khỏi phát ra cảm thán.

Thời điểm lần đầu tiên làm cùng Lâm Nhiên, trong lòng nàng chỉ có từng đợt dục hỏa, cũng không có quan sát cẩn thận như vậy.

Dưới ánh đèn, cánh hoa Lâm Nhiên theo hô hấp khẽ mở ra đóng lại, vốn là thể chất bạch hổ, ở trung tâm lại lộ ra màu hồng phấn phi thường mỹ lệ, làm người xem đến run lên trong lòng.

“Không…… Không cần xem!”

Bị người khác nhìn chằm chằm hoa huyệt chính mình, làm cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Được được được, chị không xem.”

Mộ Dung Tuyết lên giường, ghé vào trên người Lâm Nhiên, nhìn khuôn mặt cô.

“Này, Mộ Dung Tuyết, ở trong lòng chị, rốt cuộc em nằm ở vị trí nào a, tại sao lại đối xử với em như vậy?”

Bình luận

Để lại bình luận