Chương 17

“Alo?”
Du Linh đang ở trong phòng thay quần áo của cửa hàng, cả người trần trụi, nhìn chiếc di động kiểu cũ của mình vang lên âm báo có cuộc gọi đến, là một chuỗi số điện thoại xa lạ số điện thoại, cô dò hỏi
“Đẩy mạnh tiêu thụ quản lý tài sản? Làm thẻ tín dụng? Muốn cho cho tôi vay tiền? Tôi không có tiền cũng không cần.”
“Là anh.”
Trong điện thoại, truyền đến thanh âm trầm ổn mang theo từ tính của Kỳ Lạc.
Anh nghe được âm thanh quần áo cọ xát, nhắm hai mắt hỏi
“Đang làm gì?”
“Em đang thử quần áo, không phải anh bảo em cần mua mấy bộ đồ công sở sao?”
Du Linh trả lời một cách đương nhiên.
Kỳ Lạc ở đầu kia điện thoại không nhịn được mà hít thở sâu, trong đầu tưởng tượng ra thân thể trần trụi của cô đứng ở trong phòng thử đồ, bên tai lại vang nên giọng nói nghi hoặc của Du Linh.
“Anh?Anh đổi số điện thoại à?”
“Không đổi, số kia của anh vẫn nằm trong danh sách đen của em”
Giọng nói của Kỳ Lạc chút lạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng anh cũng không nhịn được, ở trong điện thoại tức giận nói
“Em như thế nào lại không mua vào bộ đồ đắt tiền? Em tính mặc mấy bộ đồ vỉa hè đó đến công ty sao? Anh không muốn khi cùng em đi ra ngoài bàn việc để cho người khác nói mình mang theo một trợ lí mặc đồ vỉa hè ”
Trong hòng thử đồ Du Linh sửng sốt, có chút ủy khuất nói
“Cần gì phải mua đồ mắc tiền như vậy chứ? Dáng người đẹp mặc gì cũng đẹp, dù em có mặc áo thun 9 tệ 9 ship trên taobao cũng có thể hóa thân thành mỹ nữ ăn mặc thời thượng a.”
“Da mặt em có thể mỏng lại một chút được không?”
Kỳ Lạc thở sâu, trong đầu tất cả đều là bộ dáng Du Linh trần ͙truồng, cắn răng nói
“Người thì không có bao nhiêu thịt, tốt gì mà tốt?Đừng có thay anh tiết kiệm, anh bảo em đi mua quần áo chứ không bảo em mua bao bố, em tốt xấu gì cũng phải để ý đến mặt mũi của anh chứ? Trợ lí người khác cả thân cũng trên dưới một ngàn còn em thì sao? 9 tệ 9 em còn không biết xấu hổ mà nói?”
Đây là muốn cãi nhau mà, bốn năm trước bọn họ liền không ngừng khắc khẩu, hiện tại bốn năm sau, anh vừa mới về nước, lại bày ra tư thế muốn gây sự với cô?
Du Linh cầm di động dậm chân, bình tĩnh, cô là một nữ nhân thành thục, không thể lại cùng bốn năm trước giống nhau.
Vì thế Du Linh muốn cùng Kỳ Lạc nói đạo lý, cô đưa ra cho Kỳ Lạc một phép tính.
“Một tháng thực tập tiền lương của em mới 5000, mua bộ quần áo liền tốn hơn nửa, hơn nữa em là thực tập chứ không phải là nhân viên làm việc chính thức, thế nên sau 2 tháng nữa em phải về trường học, chưa kể kỳ sau có thể em sẽ đi địa phương nào đó thực tập? Quần áo này chỉ mặc có hai tháng nên em cảm thấy ít nhiều…”
“Đừng cùng anh cò kè mặc cả ”
Kỳ Lạc vỗ cái bàn hướng cô quát lên, cô tính làm anh tức chết hay gì.
“Bảo em mua thì em cứ mua, 5000 tiền lương chê ít thì anh cho em 5 vạn có đủ không? Du Linh em đủ rồi đấy, em đây là muốn ai đau lòng cho em sao? Anh cùng em ở bên nhau, có bao giờ anh để em mặc quần áo 100 tệ chưa?”
Quát xong, Kỳ Lạc không nói, anh tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi tay che lại chỗ tim đau trên l ng ngực, tức giận đến mức muốn cùng Du Linh đồng quy vu tận
Anh cưng chiều cô ở lòng bàn tay, cung phụng như tiểu tổ tông, anh đều luyến tiếc công chúa của anh phải chịu dù một ủy khuất, từ nhỏ tới lớn, cô muốn cái gì anh cho cái đó, giống như vậy không phải tốt nhất sao?
Hiện tại cô trưởng thành, cái gì cũng chưa học được, nhưng làm càn lại rất giỏi.
Anh khi nào nói muốn tiền của cô? Khi nào nói khấu trừ tiền lương của cô? Thẻ tín dụng đều cho cô, cô cứ quẹt là được, không cần trả tiền lại cho anh, anh nuôi cô vẫn còn dư dả.
Trong điện thoại, Du Linh cũng trầm mặc, cô trợn tròn mắt, tránh ở phòng thử đồ, đem nước mắt nghẹn trở về.
Không vì cái gì khác, chỉ vì Kỳ Lạc nói câu kia, cô là ai muốn đau lòng cho mình?
Cô đều không muốn ai đau lòng vì cô, cô chỉ nghĩ muốn Kỳ Lạc tốt trở lại.
Cho tới nay, những thứ cô làm, đều đang liều mạng khiến bản thân có thói quen không có anh chiếu cỗ mỗi ngày, chính là muốn cô cùng Kỳ Lạc đều sẽ tốt.

Bình luận

Để lại bình luận