Chương 20

Ở đầu bên kia điện thoại, Du Linh hừ lạnh một tiếng, a, đàn ông
Biến sắc mặt nhanh như lật sách.
Cô nhất định là bị va vào đầu, nên mới đáp ứng muốn cùng Kỳ Lạc giảng hòa, nhất định là như vậy.
Xem đi, Kỳ Lạc vừa làm hòa xong, liền bắt đầu đem cô vào trong vòng xã giao của anh, ban ngày cùng nhau đi làm, buổi tối cùng anh đi chơi, một ngày 24 giờ, anh đều phải cùng cô buộc chặt ở bên nhau.
Đây là mối quan hệ mà Kỳ Lạc muốn.
Du Linh có chút sống không còn gì luyến tiếc, đi dạo phố cả một buổi trưa, liền nhận được điện thoại của mẹ cô.
Mẹ Du tựa hồ rất không yên tâm Du Linh ngày đầu tiên đi thực tập, gọi điện thoại lại đây để hỏi xem cô hôm nay có chọc anh trai tức giận hay không.
Dường như ở trong mắt trưởng bối, Du Linh chính là một người cực kì không hiểu chuyện, chỉ biết chọc anh trai nổi giận, làm anh trai thêm phiền toái.
Cô hướng di động trả lời có chút không kiên nhẫn
“Không có, anh hôm nay thật tốt, trạng thái vô cùng tốt, ngày đầu tiên nhận chức trông rất có khí thế.”
Tuy rằng là công ty của gia đình, nhưng Kỳ Lạc vừa mới từ nước ngoài đào tạo chuyên sâu trở về, lại là ngày đầu tiên đi làm, cho nên sẽ có một ít quản lí bộ phận trong công ty cậy già lên mặt, không đem Kỳ Lạc để ở trong mắt.
Nhưng Du Linh nhìn anh cả một buổi sáng, xử lý những việc này rất thành thạo, cùng quản lí bộ phận nói chuyện, cũng là anh hỏi tôi đáp gian, có vẻ phá lệ sắc bén.
Cho nên Du Linh cảm thấy anh hôm nay tốt thật sự, trạng thái cũng thật tốt.
“Chỉ cần con không chọc anh con tức giận thì trạng thái cậu ấy liền tốt, con bớt làm mẹ lo lắng mẹ còn có thể trẻ ra hơn 20 tuổi.”
“A…… Mẹ, mẹ đủ chưa, con không nói chuyện với mẹ nữa, con đi dạo phố đây ”
Du Linh nhịn không được dậm chân tại chỗ, nhìn quầy chuyên bãn mỹ phẩm phía trước, đang suy nghĩ xem có nên đi vào đó mua son môi hay không?
Hôm nay cô thấy các nhân viên nữ trong công ty đều trang điểm nhẹ, cho nên cô có nên nhập gia tùy tục hay không?
Trong di động, Chu Khoái Khoái nghi hoặc hỏi
“Sao con lại đi dạo phố? Không phải hôm nay là ngày đầu tiên con đi thực tập sao?”
“Anh kêu con đi mua bộ trang phục công sở, cho con nghỉ nửa ngày, mẹ, cho con tiền a, tiền con mua quần áo đều là hỏi mượn Kỳ Lạc, mẹ không cho con tiền, con không có tiền trả lại cho anh.”
“Con được đấy, liền vì hơn một ngàn kia kêu mẹ con đi trả lại cho cậu ấy, con cảm thấy cậu ấy sẽ tức giận nhiều hay ít, hay sẽ cao hứng nhận lại tiền? Nói con làm ra vẻ con còn không tin, anh trai con thiếu chút tiền ấy sao?”
Nói những lời này cũng không phải Chu Khoái Khoái không muốn trả tiền lại cho Kỳ Lạc, mà là Kỳ Lạc đối với Du Linh, căn bản sẽ không để ý vấn đề Du Linh có trả lại tiền hay không.
Khi Du Linh nhỏ học phí, sinh hoạt phí, tiền tiêu vặt, chả phải đều là do Kỳ Lạc chi hay sao?
Trước đây, chân Du Linh to nhanh làm Chu Khoái Khoái đều hãi hùng khiếp vía, Kỳ Lạc liền mua cho Du Linh một đôi giày, giá của nó có thể bằng một tháng tiền lương của bà.
Cho nên bà mới nói, Kỳ Lạc chỉ cần vung tay một chút, liền đủ làm cho Du Linh cả đời ăn ngon uống tốt.
Nhưng nha đầu này bốn năm trước lại muốn tạo phản, sau đó thì hay rồi, lưu lạc đến một thân trang phục không vượt quá 500 tệ, còn liên lụy Chu Khoái Khoái mấy năm nay nhìn đến chị bà Chu Khai Khai, đều cúi đầu như rùa đen mà không dám nhìn thẳng.
Chu Khoái Khoái thật là chịu đủ Du Linh làm ra vẻ rồi.
Bà răn dạy Du Linh một trận, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
Du Linh hậm hực thu hồi di động, nội tâm vì bị mẹ cô áp bức lương mà cảm thấy thật thương cảm, sau đó liền tự mình sa ngã cầm thẻ của Kỳ Lạc, quẹt một cái mua luôn hai thỏi son cực kì đẹp mắt.
Không biết mẹ cô nếu biết cô cùng Kỳ Lạc từ nhỏ đến lớn đều ở chung và có làm những hành động khác người bình thường thì có còn vẫn luôn nhắc nhở cô không được chọc anh tức giận hay không?
Hiện tại hai người đều đã lớn, đây quả thực là đang chơi với lửa đi

Bình luận

Để lại bình luận