Chương 113

Bảo bảo sinh ra, đối với mỗi một cha mẹ lính mới mà nói, đều là một chuyện lớn, đặc biệt là đối với Kỳ Lạc cùng Du Linh hai người mà nói, bên người cũng chỉ có dì Tư một họ hàng thân thích cùng đi, hai người nên làm cái gì, nên chuẩn bị cái gì, đều rất mới lạ.
May mà chính là, trên đời này còn có một loại đồ vật gọi là Internet.
Du Linh mỗi ngày sau khi học xong sẽ cùng Kỳ Lạc cùng nhau lên mạng xem giáo trình giành cho ba mẹ lính mới, cùng với cách chăm sóc bảo bảo mới sinh.
Này không xem thì không biết, vừa thấy, liền bị dọa nhảy dựng, bởi vì nguyên lai nuôi một bảo bảo, thật sự rất tốn kém a.
Trước máy tính, Kỳ Lạc nhíu mày nghiên cứu, trong tay anh cầm một chồng giấy, mặt trên viết các loại chi phí dự toán cho bảo bảo mới sinh.
Du Linh đĩnh bụng to, bưng một mâm trái cây đi tới, đem trái cây đặt ở trên mặt bàn, sau đó nhìn bảng dự toán của Kỳ Lạc, nhảy dựng hỏi
“Anh, anh còn có tiền không? Này… chi phí phải dùng đến cho bảo bảo trong ba tháng liền nhiều như vậy a.”
Cô chưa từng chăm sóc tiểu bảo bảo, nên không biết trong ngoài nước đồ gì mới tốt, chính là nhìn Kỳ Lạc liệt kế, cái gì mà một cái giường nhỏ cho em bé mới sinh liền đãn 8888 tệ, còn muốn mời cái gì mà giáo viên vỗ về cảm xúc, nguyệt tẩu, các loại bỉm……
Bỉm cho trẻ thì Kỳ Lạc liệt kê vài loại, anh hiện tại đang ở trên mạng tra mấy cái đánh giá của người mua về mấy loại bỉm này.
Du Linh nhìn tổng giá trị chi phí hằng ngày của bảo bảo mới sinh mà so với học phí một năm lớn học của cô còn cao hơn.
Kỳ gia đối với chuyện của Kỳ Lạc cùng Du Linh thì rất tức giận, Chu Khai Khai căn bản là không nghĩ tới, Kỳ Lạc trực tiếp cùng cha Kỳ thẳng thắn chuyện anh cùng Du Linh, vì thế cha Kỳ nổi cơn thịnh nộ rất nhiều, nói thẳng muốn Du Linh xoá sạch em bé trong bụng.
Nhưng Kỳ Lạc cự tuyệt, vì thế hậu quả của việc cự tuyệt đó là như bây giờ, Kỳ gia hoàn toàn không cho Kỳ Lạc bất luận công việc gì.
Thậm chí, cha Kỳ còn trực tiếp uy hiếp anh, nếu nhất định phải cùng Du Linh ở bên nhau, liền như Chu Khai Khai nói, Kỳ Lạc về sau một phân tiền của Kỳ gia cũng không được chia.
Cho nên Kỳ Lạc vung tay lên, liền cho bảo bảo chi phí cao như vậy, tiền đủ dùng sao?
Du Linh có chút sầu lo a.
Ngồi ở trước máy tính Kỳ Lạc vẻ mặt không sao cả nói
“Không quan hệ, anh còn có tiền, mấy năm nay ở Băng thành đầu tư, cũng đủ nuôi hai mẹ con em.”
Cụ thể giá trị tài sản tư nhân của anh có bao nhiêu, Kỳ Lạc nói Du Linh cũng không có khái niệm, bởi lớn bộ phận tài sản này đều ở trên danh nghĩa của Du Linh, Kỳ gia muốn phong sát cũng phong sát không được.
Mấy ngày này, anh vẫn luôn ở bên cạnh Du Linh, cũng không phải bởi vì anh ăn không ngồi rồi, mà là phần lớn việc đầu tư ở Băng thành đều là theo hình thức chia hoa hồng, trừ bỏ đầu tư và phương hướng, quyết sách là do anh đảm nhiệm còn lại mấy hạng mục đầu tư lông gà vỏ tỏi, Kỳ Lạc mặc kệ.
Anh tuy rằng bị Kỳ gia chặt đứt kinh tế nhưng Kỳ Lạc còn có một đám cẩu bằng hữu.
Tỷ như bọn con khỉ kia, tùy tiện kéo một đứa ra cũng đều là phú nhị lớn có tiền triệu, khi Kỳ Lạc còn ở Kỳ gia, đã đoán trước đến hậu quả sau khi ngả bài, sẽ cùng Kỳ gia nháo một trận, cho nên anh đã sớm cấu kết với bọn con khỉ để làm ăn một mình.
Việc đầu tư của bọn họ, đều không phải dùng tiền của cha mẹ, cũng cùng tài chính của tập đoàn gia tộc không có nửa điểm quan hệ, hơn nữa bởi vì là dùng tiền do chính mình kiếm cho nên cao hứng xài như thế nào, liền xài như thế đó.
Du Linh nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, cô duỗi tay, một bàn tay vuốt bụng lớn, một bàn tay vuốt mặt anh, nhẹ giọng nói
“Không có quan hệ, anh, tuy rằng tiền đủ dùng, nhưng chúng ta cũng không nhất thiết tất cả đều muốn tốt nhất, đời này, với em mà nói, anh cùng bảo bảo, chính là tốt nhất, đối với bảo bảo mà nói, anh và em, cũng nhất định là tốt nhất.”
“Với anh mà nói, mẹ con em cũng như vậy.”
Kỳ Lạc ngồi ở ghế trên, duỗi tay đỡ lấy eo Du Linh, cúi đầu, ấn một cái hôn ở trên bụng to của Du Linh.
Mọi thứ hiện tại, đối với bọn họ mà nói đều đã là tốt nhất.

Bình luận

Để lại bình luận