Chương 115

Trong phòng tắm rộng lớn, Du Linh hơi hơi khom lưng, một bàn tay chống lên bồn rửa mặt màu trắng, một bàn tay che chở bụng lớn nặng trĩu của mình.
Sắc mặt cô ửng hồng, hơi hơi dẩu mông, khẽ cắn môi, nhịn không được từ giữa môi tràn ra từng tiếng rên ɾỉ mất hồn.
“Ân…… Ân…… A anh, anh……”
Ở sau lưng cô, Kỳ Lạc đang lướt qua liền ngừng, anh dùng côn thịt thô to chọc điểm mẫn cảm trong tiểu huyệt.
Có ái dịch trong trẻo ở nơi hai người hòa hợp với nhau chảy xuống bên trong phần đùi trắng nõn của Du Linh rồi tiếp tục chảy xuống cẳng chân, cũng có một ít ái dịch lây dính qua tinh hoàn của Kỳ Lạc làm ướt cả đám âm mao đen nhánh của anh .
Rất nhanh Kỳ Lạc cấm dục hồi lâu liền nhịn không được tốc độ nhanh hơn kích thích Du Linh cao trào liên tục, thanh âm rên ɾỉ của cô cũng càng lúc càng lớn, trên người váy bầu đã bị Kỳ Lạc cởi xuống một chút, lộ ra nửa bên vai trắng nõn vai, đường viền cổ áo thít chặt một nửa vú trắng nõn của Du Linh.
Kỳ Lạc nhìn nhũ thịt trắng nõn này, trong mắt tất cả đều là một màu đỏ đậm điên cuồng, liền thọc vào sâu thêm một chút, dương vật chôn ở trong huyệt đạo ẩm ướt nóng bỏng chật hẹp của Du Linh, lỗ nhỏ phía trước liền phun ra từng luồng tinh dich nóng bỏng.
Nóng bỏng đến nỗi Du Linh nhịn không được kẹp chặt âm đa͙σ, ngẩng đầu phát ra một tiếng cao ngâm, cô lại một lần bị anh đưa lên cao trào.
Ánh sáng sáng ngời trong phòng tắm, Du Linh nhẹ thở gấp, còn chưa đem hô hấp suyễn trở lại bình thường, anh liền từ trong cơ thể cô bứt ra, anh hơi khom lưng, đem Du Linh bụng phệ bế lên, xoay người đi ra phòng tắm.
“Anh, anh, em còn chưa có tắm.”
Du Linh ở trong khuỷu tay anh gấp đến độ kêu lên, hạ thân cô tất cả đều là chất lỏng chảy ra từ tiểu huyệt, còn chưa kịp rửa sạch nữa. Kỳ Lạc lại cười đem cô ôm ra khỏi phòng tắm, đặt ở trên giường, sau đó cởi bỏ váy bầu trên người cô.
Cô không có mặc nội y, hai vú lớn như xưa nay chưa từng có phồng lên, cũng chỉ thấy Du Linh nửa lười biếng, nửa ngượng ngùng mà ngửa ra sau, đĩnh bụng lớn lên, cô cũng chỉ có thể duy trì tư thế ngửa ra sau như vậy.
Kỳ Lạc nhìn chằm chằm vào Du Linh trần ͙truồng mập mạp, nhìn đến nỗi Du Linh gương mặt ửng đỏ, nhưng cô hiện đang nằm ngửa ở trên gối đầu nên hành động không tiện nói
“Không cần nhìn, anh, quá khó coi.”
Cô không cảm thấy bộ dáng này của mình có cái gì đẹp, bụng thì lớn như vậy, eo thì thô, còn hai vú cũng biến lớn giống như sữa bò vậy, trên quầng vú chung quanh đầṳ vú còn nổi lên mấy hạt nhỏ li ti, quá khó coi.
“Rất đẹp.”
Trong mắt Kỳ Lạc toát ra tia sáng gần như si mê, cứ như vậy nhìn Du Linh lớn bụng nằm ngửa ở trước mặt, anh đã từng nhìn thấy Du Linh khi còn nhỏ ngốc nghếch, cũng nhìn qua cô thành thục vũ mị, dù là cái dạng gì của Du Linh, chỉ cần trần ͙truồng ở trước mặt anh, chính là đẹp.
Bao gồm hiện tại cái dáng người mập mạp, bụng phệ này của Du Linh.
“Linh Linh.”
Kỳ Lạc trên mặt từ tình yêu dần dần chuyển biến thành một cổ thành kính, ngồi quỳ ở bên người Du Linh, cúi đầu, cúi người, hôn từ môi cô xuống đến rốn.
Anh hôn dọc theo bụng Du Linh đi xuống, sau đó lại hôn trở về, nhẹ nhàng, hướng lên trên một đường hôn môi, cuối cùng đi tới giữa hai vú cực lớn của Du Linh.
Rồi sau đó mới quay đầu đi đem thân mình Du Linh đỡ để cô nằm nghiêng, chính mình thì nằm ở bên cạnh cô, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngậm lấy một bên vú, cực kỳ sắc tình mà mút vào.
Một cái tay khác, vuốt ve vú còn lại, biểu tình tràn ngập yêu thương say đắm.

Bình luận

Để lại bình luận