Chương 266

Ôn Điềm cảm giác được thứ đầy lông dưới háng anh vẫn mềm mại, vì vậy cô duỗi tay ra cũng ôm chặt lấy anh.
“Nếu anh muốn có thể tới tìm em bất cứ lúc nào, hoặc em tới tìm anh cũng được.”
Giọng cô mềm nhẹ, nghe như có thể an ủi lòng người.
“Anh thật lợi hại, vừa rồi anh chỉ dùng ngón tay cũng có thể khiến em cao trào… Đã rất lâu rồi em không được thoải mái như vậy.”
Anh hít hít vai cổ cô, không nói gì.
Ôn Điềm vốn đang đợi anh mở miệng, mãi tới khi cô phát hiện anh mới ôm cô một lúc đã nặng nề ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau, Ôn Điềm bị tiếng ho khan của anh đánh thức.
Trời còn chưa sáng hoàn toàn, Ôn Diệc Tư đã đưa lưng về phía cô mặc quần áo cẩn thận, ngồi bên mép giường như đang định đi.
Ôn Điềm kéo ngón tay anh lại, bò dậy ôm lấy anh từ phía sau, dán mặt lên xương cột sống hơi nhô ra của anh.
“Anh…”
Cô cảm thấy khó chịu. Cô vẫn muốn được ở bên cạnh anh, chẳng sợ khi cùng anh hai người như cách nhau rất xa, nhưng chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ cảm thấy cảm tình trôi nổi thật lâu của mình cuối cùng cũng tìm được điểm ký thác.
Dot ngủ một giấc dậy, giọng như càng khàn hơn, hẳn là amidan bị nhiễm trùng, giọng mũi cũng rất nặng.
“Ôn Điềm, em trở nên càng hiểu chuyện hơn.”
“Em vốn đã rất hiểu chuyện.”
“Trước kia em không như vậy.”
“Em vẫn luôn như vậy.”
Ngón tay cô xoắn lại với nhau sau đó lại nắm chặt lấy đầu ngón tay anh, hệt như làm vậy có thể giữ chặt anh hơn một chút, để anh đừng đi, đừng rời khỏi cô nữa.
“Em không phải như vậy, tước kia chỉ uống phải trà sữa có gián đã phải tới ở gần bệnh viện quan sát một đêm.”
Mặt Ôn Điềm hơi đỏ lên, cọ cọ trên lưng anh nói nhỏ: “Anh đừng nói nữa, xin anh hãy quên chuyện đó đi.”
Mượn nhờ khe hở giữa hai bức màn, cô có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ phủ đầy mây đen, hệt như chỉ cần cắt một đường trên đám mây đen kia sẽ có thể có ánh mặt trời rực rỡ rơi xuống.
Trước mắt anh phủ một lớp nước mông lung, hơi cúi đầu, nước mắt sẽ rơi xuống.
Ôn Diệc Tư hít hít cánh mũi, nhưng không phát ra bất kỳ một tiếng động gì, ngay cả khi nói chuyện cũng chỉ nghe được giọng anh hơi khàn khàn.
“Dậy đi đã, anh đưa em về.”
Tối qua suốt đêm Ôn Điềm không về nhà, đột nhiên nhớ tới dường như người nhà cũng không liên hệ với cô.
Cô vội vàng thả Ôn Diệc Tư ra, lật áo khoác tìm di động của mình, phát hiện di động đã hết pin tắt máy.

Bình luận

Để lại bình luận