Chương 268

Khanh Cam Văn đã tan tầm trở về. Anh đặt chìa khóa xe lên ngăn tủ, mang theo người đầy hơi lạnh bước vào trong nhà.
Nhìn thấy Ôn Diệc Tư đang nằm trên sofa, anh nói: “Sao em lại ngủ trên sofa? Thật là.”
Anh cầm điều khiển từ xa trên bàn trà, ấn xuống, nâng cao độ ấm trong phòng: “Cũng không biết mở điều hòa.”
Ôn Diệc Tư ngồi thẳng người, duỗi tay xoa trán, trông như rất đau đầu.
Khanh Cam Văn quở trách anh một hồi mới hỏi: “Buổi tối uống thuốc chưa?”
Ôn Diệc T kia trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy đi vào trong phòng: “Trách không được A Hòa bảo anh giống hệt bà mụ.”
Khanh Cam Văn thả điều khiển từ xa xuống, quay đầu, có chút cạn lời nhìn bóng lưng Ôn Diệc Tư, rót một ly nước ẩm theo anh vào phòng.
“Hôm nay ba thế nào?”
Anh đưa ly nước ấm cho Ôn Diệc Tư. Ôn Diệc Tư trực tiếp đổ viên chữa ho vào trong, khuấy đều rồi lại dùng nó để uống thuốc.
Vừa uống vừa nói: “Hôm nay ông ấy ra ban công tới hoa hai lần, buổi chiều lại khóc trong phòng.”
Khanh Cam Văn than thở: “Không có hộ lý ở đây, khoảng thời gian này thật sự phiền em.”
Ôn Diệc Tư đặt mấy viên thuốc cuối cùng lên đầu lưỡi rồi, sau đó mới uống kèm với thuốc chữa ho: “Hẳn phải là em xin lỗi mới đúng, hiện tại ông ấy thành như vậy, em nên quay về chăm sóc ông ấy, kết quả lại phải cần anh thuế hộ
lý.”
Khanh Cam Văn duỗi tay đè lên bào vai anh, giọng điệu nghiêm túc.
“Em nghĩ như vậy là không đúng, ngoại trừ chăm sóc tốt cho mình, những chuyện khác dù là chuyện gì cũng không cần em phải làm. Đừng quên bản thân em cũng là người bệnh.”
“Đó thì tính là bệnh gì? Chỉ là trò cười thôi, là công cụ để người mềm yếu trốn tránh hiện thực.”
Đột nhiên Ôn Diệc Tư bắt đầu trào phúng bản thân mình.
“Là do tâm lý của em quá yếu ớt, giống như ba anh vẫn nói, về sau em không cách nào đối diện với xã hội…”
“Anh xem, hiện tại em đã biết những lời ông ấy nói không sai chút nào, mỗi khi xảy ra chuyện em chỉ biết trốn tránh, làm cái gì cũng không thể làm tốt…”
“Ôn Diệc Tư, nếu đó không tính là bệnh vì sao lại có bác sĩ trực trong phòng khám? Vì sao lại có người chuyên đi nghiên cứu chế tạo ra các loại thuốc có liên quan?”
“Từ trước tới nay em không cảm giác được khi cảm xúc đó biến mất, trạng thái của em khác hẳn hiện tại sao?”
“Em cảm thấy vô lực chỉ là do những cảm xúc mặt trái không cách nào khống chế được kia, mà việc hoàn toàn không thể khống chế những cảm xúc xấu đó cũng là nguyên nhân khiến em cần phải uống thuốc.”

Bình luận

Để lại bình luận